Ngày hôm sau, Bé Câm thức dậy thì nhận ra mình đang ngủ cùng Tổng Giám Đốc trên ghế sofa, và còn bị Tổng Giám Đốc ôm chặt lấy nữa. Đầu của Tổng Giám Đốc tựa vào vai Bé Câm, tiếng thở của Tổng Giám Đốc văng vẳng bên tai cậu, mặt cậu lập tức đỏ bừng lên.
Bé Câm muốn dịch tay của Tổng Giám Đốc ra để đứng dậy, nhưng ngay khi cậu vừa đẩy tay của Tổng Giám Đốc ra thì Tổng Giám Đốc lập tức tỉnh giấc rồi ôm chặt Bé Câm hơn. Tổng Giám Đốc lười biếng hỏi: "Em định đi đâu vậy?"
Hơi thở của Tổng Giám Đốc phả vào tai Bé Câm, làm cho tai của cậu càng đỏ hơn. Bé Câm không thể nói gì nên chỉ có thể cựa quậy trong vòng tay của Tổng Giám Đốc, cố gắng thoát ra.
Tổng Giám Đốc mở mắt, hắn ngồi dậy kéo Bé Câm lên: "Đi rửa mặt đi rồi chúng ta đi ngắm bình minh." Nhưng khi Tổng Giám Đốc kiểm tra giờ trên điện thoại, mới phát hiện ra bây giờ đã là 12 giờ trưa, mặt trời đã lên tới nóc luôn rồi.
Bé Câm cũng nhìn thời gian trên điện thoại của Tổng Giám Đốc: "Vậy thì chúng ta đi ăn.... ăn trưa đi."
Bé Câm động đậy môi hỏi: [Sau đó thì sao?]
Tổng Giám Đốc xoa trán, ý định ban đầu của hắn khi đến đây chơi là sẽ thức dậy sớm ngắm cảnh với Bé Câm, nào ngờ lúc nào cả hai cũng ngủ đến tận trưa: "Sau đó đi tìm chú chó Jimmy của Hiệp Huy chơi nhé?"
Bé Câm mỉm cười gật đầu rồi đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Ăn trưa xong, Tổng Giám Đốc gọi điện thoại cho Hiệp Huy thì biết rằng Hiệp Huy đã dẫn chú chó Golden Retriever của mình ra ngoài rồi, hiện anh đang ở trên boong tàu tầng cao nhất để tiêu cơm. Vì vậy, Tổng Giám Đốc dẫn Bé Câm lên boong tàu tầng cao nhất để gặp Hiệp Huy và Jimmy.
Chú chó Jimmy vừa nhìn thấy Bé Câm là lập tức vẫy đuôi chạy về phía cậu. Bé Câm ngồi xổm xuống, cậu âu yếm xoa đầu Jimmy.
Hiệp Huy đưa dây xích cho Bé Câm, anh nói đùa: "Nè, như đã nói hôm qua, cậu dắt nó đi dạo nhé."
Bé Câm thật sự rất thích những chú chó lông xù, cậu lập tức nhận dây xích rồi dắt Jimmy đi dạo, để lại Tổng Giám Đốc đứng một mình ở đó.
Tổng Giám Đốc đứng nhìn theo bóng lưng của Bé Câm, hắn không ngờ Bé Câm lại bỏ hắn mà đi như vậy. Hắn cảm thấy hối hận khi đã đưa Bé Câm đến đây.
"Ê, tỉnh lại đi." Hiệp Huy xua xua tay trước mặt Tổng Giám Đốc.
"Cả hai người làm sao vậy?" Ban nãy Hiệp Huy nhìn thấy cảnh tượng Tổng Giám Đốc và Bé Câm vừa đi vừa nắm tay nhau nên không khỏi thắc mắc.
Tổng Giám Đốc xoay người đi tránh ánh nhìn của Hiệp Huy: "Thì vậy đấy, bọn tôi đang ở bên nhau."
Đã kết hôn rồi mà bây giờ mới nói là đang ở bên nhau, nghe có vẻ hơi không hợp lý, nhưng với Tổng Giám Đốc và Bé Câm thì lại rất hợp lý.
Hiệp Huy lắc đầu, anh cảm thán nói: "Không hổ là quy luật cưới trước yêu sau mà người người nhà nhà không thể tránh khỏi."
Tổng Giám Đốc không có gì để phản bác.
Hiệp Huy tiếp tục nói: "Tối qua Bạch Diệp còn hỏi tôi thông tin về cậu đấy, nghe nói trước đó cậu ta đã hỏi Tạ Ý rồi, yên tâm đi, tôi không nói gì cả."
Tổng Giám Đốc nhíu mày nói: "Tại sao cậu ta vẫn còn hỏi thông tin về tôi vậy? Bọn tôi đã cắt đứt lâu rồi, đêm trước tôi đã nói rõ với cậu ta rồi mà."
"Có lẽ cậu ta không thể buông bỏ được." Hiệp Huy tò mò hỏi: "Dù sao thì hai người chia tay quá đột ngột, sao năm đó cậu chia tay người ta vậy?"
Tổng Giám Đốc nhìn Bé Câm đang vui vẻ chơi với Jimmy, hắn nhắc nhở anh: "Đừng nhắc chuyện của tôi và Bạch Diệp trước mặt Vân Ninh."
Hiệp Huy cười nói: "Đương nhiên là tôi biết rồi, đều là chuyện cũ cả, tôi chỉ tò mò thôi. Lần nào hỏi cậu cũng nói là không hợp nhau, nhưng tôi có cảm giác mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy."
Tổng Giám Đốc úp mở nói: "Thật sự đã xảy ra một số chuyện, nhưng bây giờ không tiện nói, dù sao cậu ta cũng đã xin lỗi tôi, chuyện đó cũng qua lâu rồi. Dù sao Bạch Diệp cũng quen biết khá nhiều bạn của tôi, nên tôi cũng không muốn làm rùm beng quá."
Hiệp Huy nói: "Được rồi, chuyện qua rồi thì cứ để cho nó qua, bây giờ cậu cứ sống hạnh phúc với Ninh Ninh là được."
Tổng Giám Đốc không hài lòng nói: "Tại sao cậu lại gọi em ấy là Ninh Ninh? Có hơi quá rồi đấy!"
Hiệp Huy "hừ" một tiếng, anh trêu chọc Tổng Giám Đốc: "Gọi như vậy có sao đâu, cậu ấy đã nhận Jimmy làm cháu trai rồi, tôi là ba của Jimmy, cũng coi như là bề trên của Ninh Ninh đấy."
Tổng Giám Đốc gõ vào đầu Hiệp Huy, hắn cười nói: "Đi đi. Gọi Jimmy lại đây, tôi cũng muốn chơi với Jimmy."
Hiệp Huy chế giễu hắn: "Cậu làm gì muốn chơi với Jimmy!"
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
61
Bé Câm dắt Jimmy chạy mấy vòng rồi thở hổn hển đưa Jimmy trở lại bên Hiệp Huy.
Hiệp Huy hỏi: "Không dắt nữa sao?"
Bé Câm lắc đầu. Cậu đã quá mệt rồi.
Hiệp Huy nhận dây xích rồi nói đùa: "Nếu cậu không về sớm thì Tổng Giám Đốc nhà cậu có thể bị chìm trong nước rồi đấy."
Bé Câm khó hiểu nhìn Tổng Giám Đốc. Chìm trong nước? Nhưng mà họ đang ở trên tàu mà, không xuống biển thì làm sao bị chìm được?
Câu nói tiếp theo của Hiệp Huy làm mặt Bé Câm đỏ bừng: "Bị cơn ghen nhấn chìm đấy. Lớn thế rồi mà còn ghen với chó."
Khi Tổng Giám Đốc chuẩn bị tấn công Hiệp Huy, Hiệp Huy vui vẻ kéo chó đi về phía Tạ Ý, người vừa mới lên boong tàu.
Tổng Giám Đốc tiến lại gần Bé Câm, hắn véo lấy hai má cậu, làm cho mặt Bé Câm càng đỏ hơn: "Chúng ta mới chỉ bên nhau một thời gian ngắn thôi mà em đã bỏ anh lại rồi. Nếu sau này chúng ta nuôi chó, có chắc là em sẽ không bỏ anh lại một mình nữa không?"
Bé Câm lắc đầu lia lịa, cậu dùng khẩu hình nói với hắn.
[Không đâu.]
Tổng Giám Đốc hiểu ý Bé Câm: "Sao lại không bỏ được? Chẳng phải em vừa mới bỏ anh đấy ư."
Bé Câm xấu hổ cúi đầu xuống.
"Được rồi." Tổng Giám Đốc chỉ tay về phía đài quan sát trên tàu, hắn nắm tay Bé Câm, dẫn cậu đi về phía cầu thang lên đài quan sát: "Phạt em lên đó ngắm cảnh."
Thật ra chẳng phải là hình phạt gì, Bé Câm thầm nghĩ: Đây rõ ràng là phần thưởng.
Được ở bên Tổng Giám Đốc là phần thưởng mà ông trời ban tặng cho Bé Câm.
Lúc này, không ai để ý đến Bạch Diệp đang đứng trên cầu thang của boong tàu, cậu ta chăm chú nhìn Tổng Giám Đốc chủ động nắm tay Bé Câm.
Hôm qua, Bạch Diệp đã tìm Hiệp Huy để hỏi về tình trạng tình cảm gần đây của Tổng Giám Đốc. Không ngờ Hiệp Huy lại nói rằng có thể Tổng Giám Đốc đã thích Bé Câm, điều này hoàn toàn khác với những gì Tạ Ý đã nói với cậu ta trước đó.
Hiệp Huy nói rằng có vẻ như Tổng Giám Đốc đã có cảm tình với Bé Câm. Lúc trước Bạch Diệp không tin, vì Tổng Giám Đốc đã từng nói rằng hắn sẽ không kết hôn với người mình không yêu, vì vậy Bạch Diệp cũng không tin Tổng Giám Đốc lại thích người mà gia đình ép cưới được.
Nhưng vừa rồi, khi Bạch Diệp thấy Tổng Giám Đốc có những cử chỉ thân mật như vuốt má và nắm tay Bé Câm, cậu ta buộc phải tin rằng những gì Hiệp Huy nói là đúng. Tổng Giám Đốc thật sự đã yêu Bé Câm.
Bạch Diệp siết chặt nắm tay, cậu ta rất khó chịu. Lẽ ra người đứng bên Tổng Giám Đốc phải là cậu ta mới đúng.
Thật ra năm đó cậu ta cũng được gia đình sắp xếp để đến bên Tổng Giám Đốc. Mặc dù khi đó cậu ta có âm mưu riêng, nhưng trong quá trình tiếp xúc với hắn, cậu ta đã dần bị hắn thu hút.
Bạch Diệp quyết định không tuân theo mệnh lệnh của gia đình nữa, nhưng bề ngoài cậu ta vẫn phải duy trì mối quan hệ tốt với gia đình.
Bạch Diệp dự định kéo dài thời gian, đến khi dự án báo giá bắt đầu thì mới thông báo với gia đình rằng nhiệm vụ của cậu ta đã thất bại vì nhiều yếu tố khác nhau.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng Tổng Giám Đốc lại phát hiện ra chuyện này. Dù Bạch Diệp giải thích thế nào thì Tổng Giám Đốc vẫn quyết tâm chia tay. Tổng Giám Đốc là một người rất tốt, khi Bạch Diệp lừa dối hắn và yêu cầu hắn không được tiết lộ chuyện này cho bạn bè của cả hai, Tổng Giám Đốc đã đồng ý không nói chuyện này với bạn bè, giúp cậu ta không bị cô lập trong giới.
Chính vì vậy nên Bạch Diệp cảm thấy rất không cam tâm.
Mặc dù Tổng Giám Đốc đã hiểu và thông cảm cho việc trì hoãn mà Bạch Diệp nói, nhưng hắn lại không thể tha thứ cho việc cậu ta tiếp cận hắn có chủ đích. Do đó, dù Bạch Diệp có năn nỉ thế nào, Tổng Giám Đốc cũng kiên quyết không thay đổi quyết định.
Bạch Diệp tin rằng trước đây Tổng Giám Đốc đã từng thích cậu ta, vì vậy cậu ta vẫn không chịu buông tay.
"Ước gì không có cuộc hôn nhân này thì tốt biết bao."
Lời tác giả:
Lâu lắm rồi mới cập nhật, thật sự mình không phải là không muốn viết, mà là cảm hứng đã cạn kiệt, xin lỗi các bạn rất nhiều. Thật ra mình định viết một câu chuyện ngắn ngọt ngào nhưng càng viết lại càng dài... Trong đầu mình tưởng tượng rất ngắn, nhưng khi viết ra thì lại không như vậy...