"Chúng ta không thể sống và ăn uống miễn phí tại nhà của người dân được, phải không? Tôi tổ chức để mọi người có thể giúp đỡ họ làm công việc đồng áng và trải nghiệm cuộc sống."
Đạo diễn Trần kể về trải nghiệm cuộc sống, rồi xếp tất cả thúng, cuốc cho mọi người, tất nhiên là không buông tha cả đám trẻ con.
Lạc Lạc mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, trên lưng đeo một cái gùi nhỏ, tay cầm cuốc nhỏ, vừa nhìn đã thấy vô cùng đáng yêu.
Con bé thành thạo vung một cái, đem cái cuốc nhỏ ném vào trong gùi. Tôi đây nhìn còn thấy siêu siêu đẹp nha!
Tiểu Nhu cũng học theo con bé, nhưng...
"Ối!"
Cô bé lại ném cuốc trúng đầu rồi rơi xuống chân Chu Tuấn Kỳ phía sau.
May mắn là lực của bọn trẻ không lớn, cuốc cũng nhỏ, không có lưỡi sắt nên trán của Chu Tuấn Kỳ chỉ đỏ một chút, không chảy m.á.u.
Kiều Lan thấy vậy lập tức đi tới đỡ Chu Tuấn Kỳ lên: "Tuấn Tuấn, con không sao chứ? Thực xin lỗi, Tiểu Nhu không phải cố ý."
Tiểu Nhu cũng có chút sợ hãi, rụt rè nói xin lỗi.
Kiều Lan tập trung vào vết thương trên trán Chu Tuấn Kỳ, không để ý tới Tiểu Nhu.
Lạc Lạc nghiêng đầu, ngây thơ nói: "Mẹ ơi, Chu Tuấn Kỳ không sao, nhưng dì Kiều vẫn ôm cậu ta không buông, trong khi đó cứ mặc kệ Tiểu Nhu.”
Chu Nguỵ nghe ồn ào lập tức chạy đến, vừa lúc nghe Lạc Lạc nói thế, hắn ta nhìn tôi đầy ẩn ý.
Gì vậy? Nhìn tôi làm cái gì? Chuyện này liên quan gì tôi?
"Đi làm việc thôi."
Sân khấu của người khác, tôi chẳng muốn dính vào.
Dân làng đã cùng nhau trồng một cánh đồng củ cải rộng lớn, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là giúp nhổ củ cải và đưa củ cải về sân chung.
Củ cải họ trồng không phải là củ cải nhỏ mà là củ cải trắng rất to, một số phần nhô ra trông còn to hơn đùi của Lạc Lạc.
Tôi vừa bảo Lạc Lạc cẩn thận thì thấy cô bé chạy về phía trước với vẻ mặt vui vẻ.
"Củ cải, nhổ củ cải, nhổ củ cải để hầm sườn. Mỗi miếng cắn đều khiến bạn hoa mắt!"
“Cẩn thận, coi chừng ngã.” Tôi vẫn lo lắng cảnh báo.
Lạc Lạc vẫy tay với tôi mà không quay lại: "Con biết rồi, mẹ cũng vậy nha."
Mọi người vẫn chưa đến nên tôi cũng không chờ đợi. Tôi đi thẳng đến chỗ dân làng, sau khi hỏi ý kiến, tôi bắt đầu nhổ củ cải. Nếu không nhổ được thì tôi đào chúng bằng cuốc.
Có điều phải nói là củ cải này mọc sâu lắm!
Tôi ngồi xổm xuống, cố gắng kéo, và cuối cùng củ cải đứt ngang và phát ra một tiếng "bốp"...
"Ah···"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c21.html.]
Do quán tính nên tôi bị ngã về phía sau.
"Gì thế?"
Tôi té ngã vào một người nào đó.
Chu Nguỵ đứng sau lưng tôi, cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt có chút bối rối.
Và tôi đang nằm ngửa trên mặt đất.
Thực sự không đứng đắn.
Tôi định bò dậy thì hắn nhanh chóng cúi xuống đỡ tôi dậy, cẩn thận phủi bụi bẩn trên người tôi.
"Cô ổn chứ? Cô bị ngã à?"
Tôi vội lùi lại, có chút xấu hổ: “Tôi không sao, vừa rồi tôi ngã trúng anh phải không?”
Hắn cười lắc đầu: "Không sao, để tôi dạy cô cách nhổ của cải. Cô không thể kéo nó ra như thế này, nó sẽ dễ gãy."
Vừa dứt lời, giọng nói "ôi" của Lạc Lạc vang lên cách đó không xa.
Giống như tôi, cô bé ngã xuống đất với hai tay duỗi thẳng.
Chu Tuấn Kỳ đi theo cô bé, nhìn thấy vậy, cậu bé nhanh chóng muốn đỡ cô bé dậy, nhưng khi nhìn thấy cô bé đang mặc váy, cậu nhóc liền tiến tới che váy cô bé lại để tránh để lộ hàng.
Lạc Lạc tự mình đứng dậy và vỗ nhẹ vết bùn trên người.
Chu Tuấn Kỳ nói: “Nếu như thế này thì không nhổ được đâu, để tớ dạy cậu. Ông nội tớ đã dạy cách nhổ củ cải.”
Chu Nguỵ cũng ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, dùng đôi tay thon dài và khớp xương rõ ràng nắm lấy phần đang lộ ra của củ cải rồi lắc qua lắc lại vài lần.
“Đầu tiên hãy lắc nó như thế này để đất tơi ra một chút.”
Sau đó hắn rút từ từ và lắc lần nữa.
"Đó là cách nó xuất hiện."
Hắn ngước nhìn tôi, đôi mắt cong lên, trông rất dịu dàng và dễ gần.
Tôi trơ mắt nhìn hắn.
Đây không phải lỗi của tôi vì đây là phản ứng đầu tiên trong đầu tôi. Cảm giác của tôi về Chu Nguỵ là một người thành đạt nhưng xa cách và có tính khí thất thường.
“Cô biết cách làm chưa? Hãy thử xem."
"À... à, để tôi thử xem."
Tôi phản ứng lại, nhanh chóng dừng lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, ngồi xổm xuống và nhổ củ cải cùng hắn.
Kiều Lan đột nhiên đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh Chu Nguỵ, khó xử nói: "Tôi không có sức như anh, nhổ ra có khó không?”
Chu Nguỵ thậm chí không ngẩng đầu lên: "Không khó."