Tôi nhớ chương trình này nổi tiếng nghèo và chưa có tiếng tăm gì. Ngay lúc tôi định từ chối thì Lạc Lạc che miệng tôi lại.
“Nhận lời chú ấy đi!”
Tôi lắc đầu, đi tham gia chương trình giải trí chỉ lãng phí thời gian, nếu có thời gian, tôi muốn rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình.
Hơn nữa, chỉ có quản lý biết tôi có con gái, người khác không ai biết.
Trong giới giải trí, có con gái là mất luôn tương lai.
Lạc Lạc mở to mắt: "Mẹ có muốn nhanh chóng giàu lên không?"
Vậy... được rồi.
Sau khi đồng ý và cúp điện thoại, Lạc Lạc giải thích: "Chương trình giải trí này tuy rằng không có tiếng tăm nhưng kỳ này nó sẽ bùng nổ."
"Hơn nữa, với khả năng diễn xuất kém cỏi của mẹ bây giờ, trước tiên nên đi tham gia chương trình giải trí. Mẹ ngốc quá!”
Nghe con bé nói, tôi chợt nhận ra rất hợp lý.
"Mẹ nghe lời con. Con thật sự là bảo bối của mẹ.”
Tôi bế Lạc Lạc lên, nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương và hôn con bé.
"A a a, thả con xuống, nước bọt, đều là nước bọt!"
Tôi không nghe mà cắn thêm vài miếng vào khuôn mặt trắng nõn và mềm mại của con bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c2.html.]
Chương trình giải trí được truyền hình trực tiếp, có tổng cộng năm cặp cha mẹ và con cái tham gia, trong đó có hai cặp là nghiệp dư, còn lại không mấy nổi tiếng trong giới giải trí.
Vào ngày phát sóng trực tiếp, tôi đã mặc đồ thật đẹp cho Lạc Lạc, giống như một nàng công chúa nhỏ trong thế giới cổ tích!
Lạc Lạc nhìn tôi chằm chằm, đầy phản kháng nhưng không từ chối.
"Nhìn kìa, thật dễ thương!"
Tôi nghịch nghịch b.í.m tóc nhỏ của con bé.
"Nhanh lên, sắp bắt đầu rồi."
"Được rồi được rồi, để mẹ thay quần áo."
Sau khi thay quần áo, tôi dẫn Lạc Lạc đến địa điểm phát sóng trực tiếp.
Biết là nghèo nhưng không ngờ nó lại nghèo đến thế.
Cả đội chỉ có ba chiếc xe tải, bao gồm cả đạo diễn, tổ viên là tổng cộng mười ba người.
Trong số đó, một chiếc xe được trang trí "tỉ mỉ" và trông nổi bật hơn hai chiếc còn lại.
Đạo diễn Trần tiến lên chào, tôi chỉ vào chiếc xe có dán hình Hello Kitty và Ultraman rồi hỏi: "Đó là dành cho khách phải không?"
Đạo diễn Trần gật đầu: "À, đúng vậy, nhưng chúng ta có thể không được ngồi. Bên kia còn có một chiếc khác."
Tôi nhìn theo hướng nhìn của Đạo diễn Trần và thấy một chiếc xe ba bánh màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Đơn sơ, thô thiển, rách nát...
Lớp sơn bong tróc hết rồi!