Bình luận lại bay đến.
[Không nhịn được nữa, cười đến đau bụng. Tại sao Giang Nguyệt lại buồn cười như vậy?]
[Chu Ngụy gia thế không tệ, lại đẹp trai, nhưng Giang Nguyệt giống như gặp phải dã thú, hahahaha.]
[Nữ minh tinh: Tôi muốn tránh bị nghi ngờ, tôi muốn nổi tiếng, tôi không muốn scandal.]
[Chữ “tránh nghi ngờ” đã khắc sâu vào xương tủy của tôi, hahahahaha, khiến tôi buồn cười c.h.ế.t mất.]
[Chu Ngụy ngoan ngoãn đi theo cô ấy. Anh ấy giống một bá tổng… cẩu cẩu? Ai đụng vào là cắn.]
[Bá tổng: Cô ấy dạy dỗ con cái rất tốt, cô ấy làm việc tốt, lại rất giỏi, tôi muốn cưới cô ấy!]
[Chân tướng tại lầu trên. Tôi cảm giác bá tổng tới đây tìm vợ nha.]
Lạc Lạc không biết đi nơi nào chơi rồi. Tôi ở tìm con bé ở ngoài sân một lúc nhưng không thấy.
Sau khi hỏi thăm dân làng, được biết bọn trẻ mang củ cải đến kho chứa củ cải chơi.
Khi tôi chạy tới, tình cờ nhìn thấy Lạc Lạc một tay chống hông, tay kia chỉ đạo đám nhóc Chu Tuấn Kỳ nhặt củ cải.
Từng củ một được xếp ngay ngắn trên mặt đất, nhìn vào thì đến người có chứng OCD cũng chưa chắc làm đến mức ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c23.html.]
Nhìn thấy tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Lạc Lạc chợt mỉm cười: “Đến giờ về ăn cơm rồi hả mẹ?”
“Trở về đi, trời sắp tối rồi.” Tôi gật đầu.
Chu Ngụy ở phía sau hỏi tôi: “Các cháu đang chơi trò gì vậy?”
Lạc Lạc ngọt ngào giải thích: "Bọn Lâm Tử Hiển không nghe lời, các dì nói không thể ném củ cải, càng không được bẻ."
Cô bé chỉ vào củ cải bị bẻ gãy nằm ở góc nhà kho: “Nhưng bọn họ lại ném củ cải, còn cắn một miếng, không ngon thì ném đi. Thế là hư hết rồi!”
“Con sẽ phạt bọn họ bằng cách phân loại củ cải cho gọn gàng, lát nữa còn phải xin lỗi các dì nữa.”
Lâm Tử Hiển cảm thấy tủi thân: “Tớ không cố ý, Vương Duệ đánh tớ trước, tớ vội vàng ném củ cải ra ngoài.”
Vương Duệ lập tức hét lên: “Tớ đánh cậu, cậu liền ném củ cải vào mặt tớ, rất đau đó. Baba nói nếu bị đánh thì phải đánh lại, đánh không lại thì về nói với baba để baba giúp tớ đánh cậu. Tý nữa tớ sẽ méc với baba của tớ.”
Chu Tuấn Kỳ lắc đầu thở dài: "Con vừa thấy bọn họ đánh nhau, định ngăn lại thì bị Lạc Lạc mắng. Con còn chưa thấy tủi thân đây."
Trần Mịch chạy tới nghe nói con mình bị đánh, lập tức bảo vệ con mình.
“Ai đánh con tôi, đứng ra đây nào!”
Vương Cẩm Tuỳ theo sát phía sau, ngồi xổm xuống, giọng nói ấm áp hỏi: “Con đánh trước à?”