• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bình luận bay đến.

[Bản chất con người là ăn dưa, Giang Nguyệt, xin đừng giống tôi.]

[Ánh mắt vừa rồi của Giang Nguyệt, thật đau lòng cho Lâm Tử Hiển nha.]

[Trời ạ, bọn họ đang làm gì vậy? Ngay cả đứa nhỏ cũng không để ý sao?]

[Vở kịch này thực sự rất hay. Khi các bác gái nông thôn cãi nhau thì mặc kệ luôn việc đang bị quay lại. Hơn nữa đây rõ ràng là lỗi của Trần Mịch.]

[Trần Mịch muốn nổi tiếng nên điên rồi, chỉ để ý mắng chửi, cũng không phát hiện con mình bị Lạc Lạc mang đi.]

[Có chắc đây không phải là kịch bản không?]

[Đáng thương cho Lâm Tử Hiển, có một người mẹ như vậy.]

[Trần Mịch không xứng làm mẹ! Trần Mịch không xứng làm mẹ! Trần Mịch không xứng làm mẹ!]

[Anti-fan của Trần Mịch +1.]

[+10086.]

Phòng phát sóng trực tiếp đang điên cuồng nhảy bình luận. Đoạn trực tiếp này đã bị chặn, nhưng lại đứng vị trí thứ nhất trong tìm kiếm.

Mức độ nổi tiếng của chương trình đã tăng vọt lên vị trí số một.

Sau khi tôi nấu bữa ăn xong, mọi người tập trung quanh ở bàn ăn và không thảo luận về Trần Mịch.

Nhưng Lâm Tử Hiển còn chưa hồi phục, vẫn còn choáng váng.

Lạc Lạc nhìn tôi: "Sẽ không bị doạ đến ngốc, đúng không?"

Cô bé chọc vào mặt Lâm Tử Hiển.

Tôi cũng chọc chọc tay: "Lâm Tử Hiển? Con còn sợ à?"

Ông bà tỏ vẻ đau khổ: “Thật là tội lỗi.”

Chúng tôi còn chưa ăn được mấy miếng, Trần Mịch đã tới tìm cậu nhóc, trông rất chật vật và hung dữ.

"Giang Nguyệt, trả con lại cho tôi!”

Cô ta tiến vào, kéo Lâm Tử Hiển ra phía sau, mắng tôi: “Giang Nguyệt, cô làm cái gì vậy, muốn b.ắ.t c.ó.c con trai tôi à? Đây là con tôi, không phải con cô. Cô tự chăm sóc con cô đi."

Tôi nhìn cô ta sửng sốt một chút.

Sau khi cô ta hét lên xong, tôi vỗ tay khen ngợi cô ta từ tận đáy lòng: “Cô thay đổi hình tượng từ khi nào vậy? Cô thật trâu bò nha!”

Cô ta sửng sốt.

Lạc Lạc bổ sung: “Chúng ta đang phát sóng trực tiếp, dì Trần, dì xấu như thế này, nhưng không sao, miễn nổi tiếng là được.”

Cả hai chúng tôi nhìn nhau và gật đầu khẳng định.

Trần Mịch bị chọc tức, nói năng không còn lưu loát, kéo Lâm Tử Hiển rời đi.

Lâm Tử Hiển lúc này mới hoàn hồn, cậu nhóc đã khóc lớn và ôm lấy Trần Mịch.

Lạc Lạc lắc đầu: "Cung phản xạ của cậu ta dài quá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c15--16.html.]

Trần Mịch cố gắng hết sức ôm cậu nhóc, hậm hực bỏ đi.

"Không sao, chúng ta tiếp tục ăn."

Sau khi ăn xong, tắm rửa rồi đi ngủ, tôi và Lạc Lạc nằm trên giường lướt qua những bình luận hot search.

Lạc Lạc nói: "Những bình luận không thân thiện sẽ bị chặn, thật đáng tiếc."

Tôi xoa đầu con bé và nói: “Hãy tích cực và làm người tốt nhé.”

"Hãy nhìn xem, chúng tôi đã có được rất nhiều người hâm mộ."

“Chà, đó là công lao của con.” Cô bé nói một cách tự hào.

"Đúng thế, đều là nhờ con."

Sáng sớm, chúng tôi bị cái loa của tổ chương trình đánh thức và bị lôi ra ngoài trước khi kịp rửa mặt.

Tổ chương trình giao cho các em bé nhiệm vụ đi chợ mua bữa sáng bằng tiền túi được phát và không ai được giúp đỡ.

Điều quan trọng là chỉ có một đồng cho mỗi đứa trẻ!

Tôi nhất thời không thể kiềm chế được: "Đạo diễn, chuyện ăn xin có thể bớt làm được không? Tổ chương trình đang thiếu kinh phí thì không nói đi, đến cả tiền ăn sáng cũng không có là sao?”

Đạo diễn: “Cô không thể nói như vậy được. Tôi đang cho bọn trẻ cơ hội rèn luyện.”

"Vậy anh đưa cho bọn nhóc đủ tiền đi. Mười đồng mua một cái bánh bao còn không đủ đấy.”

Sự khác biệt giữa mua bữa sáng bằng một đồng và ăn xin là gì? Sử dụng trẻ em và máy quay để lấy sự thương hại à?

Vẻ mặt Lạc Lạc vô cùng nghiêm túc đứng sang một bên nói: "Một đồng có thể mua một cái bánh bao, nhưng muốn hai mẹ con chia ra ăn sao? Cả hai sẽ không đủ no.”

Đạo diễn cười khúc khích và nói: “Nếu mọi người thấy con dễ thương thì họ sẽ cho con nhiều hơn.”

Lạc Lạc: "Vậy tại sao chú phải cho con một đồng? Tại sao chú không để tụi con đi xin luôn đi?"

Đạo diễn nghe thế thì khó chịu trừng mắt nhìn tôi, tôi quay đầu nhìn sang nơi khác, giả vờ như không nhìn thấy.

Đây là sự thật.

Đến nhà dân làng ăn ở đã đủ xấu hổ rồi, bây giờ lại muốn một đứa trẻ mua bữa sáng bằng một đồng sao?

Năm đứa trẻ tổng cộng chỉ có năm đồng, chúng có thể mua được gì?

Đạo diễn phớt lờ sự phản đối của tôi cùng Lạc Lạc và nhanh chóng thúc giục đám trẻ đi về hướng chợ.

Trước khi rời đi, Lạc Lạc chân thành nhìn tôi: “Yên tâm, con sẽ không để mẹ đói đâu.”

Tôi vuốt lên cái đầu nhỏ của con bé, gật đầu. Tôi sợ không ai lo cho Lạc Lạc, tôi cảm thấy tổ chương trình làm như vậy không tốt.

Nhìn năm bóng dáng nhỏ bé rời đi, tôi quay người muốn quay lại ngủ tiếp, Trần Mịch ở bên cạnh đột nhiên nói với vẻ mặt kỳ quái: “Cô cao quý vậy sao? Mấy cái bánh bao thì bao tiền đâu mà không thể cho?”

Tôi cười khúc khích: “Bếp nhà người ta có nhiều tiền hơn mấy cái bánh bao không nhỉ? Bùm, nổ tung rồi.”

"Cô!" Trần Mịch tức giận đến mặt đỏ bừng.

Tôi “hừ” một tiếng rồi quay người đi về phòng.

Hôm qua, Trần Mịch cùng gia đình đó cãi nhau lớn, bọn họ không thể để cô ta ở lại. Cuối cùng tổ tiết mục đành phải bồi thường và đi tìm nhà khác cho cô ta.

Tuy nhiên, cuộc chiến đó đã khiến cô ta nổi tiếng trong làng và không ai sẵn sàng chấp nhận một kẻ gây rối như vậy.

Không biết tổ tiết mục đã làm như thế nào, nhưng họ đã tìm được một gia đình chấp nhận cô ta. Nếu không thì đêm qua cả hai mẹ con đã phải chen chúc với tổ chương trình rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK