[Có điều phải nói, lần này ta không đón sóng, Giang Nguyệt hiển nhiên đã tránh khỏi nghi hoặc. Chu Nguỵ hỏi vấn đề như vậy thật là ngu ngốc. Người trưởng thành đâu cần phải hỏi như thế.]
[Rõ ràng Chu Nguỵ rất có hứng thú với Giang Nguyệt, sao lại mắng anh ta?]
[Mới có một ngày thì nhìn ra cái gì? Anh ta không có ý đồ gì nhưng thực sự khiến người ta rất khó chịu.]
[Vào thời khắc mấu chốt thì bảo bối Lạc Lạc sẽ ra tay.]
[Lạc Lạc nói: Mẹ ơi, con sẽ cứu mẹ khỏi biển lửa ngay bây giờ!]
"Hahahaha, Lạc Lạc nhảy buồn cười quá, quay và nhảy là nhắm mắt lại. Ối, ngã xuống thì đứng dậy lại nhảy tiếp.]
28.
Sau khi ăn thịt dê, nhảy múa và trò chuyện vài câu với mọi người thì tôi bế Lạc Lạc đang buồn ngủ trở về.
Trên đường đi, Lạc Lạc tựa vào vai tôi và hỏi tôi: “Mẹ có muốn tìm cho con một người cha không?”
"Này, con thật tàn nhẫn, mẹ nuôi con vất vả như vậy mà con lại muốn kéo mẹ xuống nấm m.ộ tình yêu."
"Con là vì thấy mẹ một mình quá vất vả nên tìm một người cha cho mẹ thoải mái hơn.”
Tôi cười khúc khích: “Con đừng nói thì tốt hơn. Có vài bát cơm không nên đụng vào đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c27--28--29.html.]
Tôi cũng khá xinh đẹp, bao năm làm việc chăm chỉ trong giới giải trí, không phải không có đại gia muốn bao nuôi tôi.
Tuy nhiên, những vị đại gia ngoài đời và trên phim khác nhau một trời một vực.
Tổng giám đốc trên phim vừa đẹp trai vừa có thẻ đen. Còn ngoài đời thì bụng to và mặt đầy dầu mỡ, chưa kể họ còn có một vài sở thích “đặc biệt”.
Tôi thật sự không dám động vào mấy bát cơm ấy, cũng không có khả năng tìm được một người cha vừa đẹp trai vừa giàu có cho Lạc Lạc.
Dù sao con bé cũng chỉ là một cô bé ba tuổi, nên sau vài câu thì đã thiếp đi, tựa vào lòng tôi ngủ ngon lành.
29.
Bình luận lại kéo đến.
[Giang Nguyệt đã nói thay lời của tôi! Tôi thực sự không hiểu sao một nữ minh tinh xinh đẹp, quyến rũ lại dám nói ra mấy lời mô tả mấy ông chú mặt bóng nhờn.]
[Tất cả đều liên quan đến tiền, tiền có thể tạo nên sự khác biệt.]
[Nếu là tôi, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không cần sự bao nuôi đó.]
[Làm sao một đứa trẻ ba tuổi có thể hiểu được điều này? Giang Nguyệt nhất định là cố ý sắp xếp Lạc Lạc hỏi mấy chuyện này, sau đó giả vờ như vô tình nói lên quan điểm để thể hiện bản thân là một bạch liên hoa bất khuất chăng?]
[Giang Nguyệt cũng không nhìn xem chính mình đang nói cái gì. Chu Ngụy có tiền, bộ dạng cũng không khó coi, đối với cô ta có hảo cảm, vậy thì sao không thử xem? Cô ấy sợ điều gì vậy? Chẳng lẽ sợ “nhà tài trợ” sau lưng cô ấy sẽ tức giận sao?]
[Nào, mời lầu trên đi ra! Tôi không muốn nhìn thấy thứ bẩn thỉu như vậy!]
Giang Nguyệt không biết những lời nói đơn giản này đã đẩy cô lên hàng đầu, bị vô số nhà tài trợ tài chính đưa vào danh sách đen.