Sau ba tháng quay phim, bộ phim đã hoàn thành.
Trong bữa tiệc cuối cùng, Bàng Tĩnh, người đóng vai nữ chính, đã lợi dụng thời gian Thẩm Lục đi vệ sinh và mượn rượu làm khó tôi: "Giang Nguyệt, tại sao Thẩm Lục lại quan tâm đến cô nhiều như vậy? Chẳng lẽ hai người thật sự... Mà xét lại cũng không đúng. Tôi nhớ Thẩm Lục đã có người trong lòng rồi.”
Bàng Tĩnh không phải xuất thân diễn viên chính quy. Cô ta có thể tham gia phim này đều nhờ kim chủ chống lưng. Nhưng toàn bộ đoàn phim đều biết cô ta thích Thẩm Lục.
Tôi nở một nụ cười giả tạo: “Cô nói thế này sao được. Không phải Thẩm tiền bối đều quan tâm mọi người sao?”
Bàng Tĩnh: "Nhưng cô thì khác. Anh ấy dành nhiều thời gian cho cô hơn bất kỳ ai khác."
Cô ấy đứng dậy, đến bên cạnh tôi: “Để tôi xem loại phụ nữ d.â.m đãng thế nào mà có thể khiến Thẩm Lục mê mẩn đến vậy.”
Ly rượu trong tay cô ta lắc lư, chất lỏng sắp đổ vào người tôi.
"Ồ, chị Bàng, chị say rồi."
Tôi vội đứng dậy, giả vờ đỡ cô ta rồi đẩy ly rượu vào người cô ta.
Một mảng áo trước n.g.ự.c cô ta lập tức ướt đẫm.
Lúc này Thẩm Lục đã trở lại.
Bàng Tĩnh lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ vẻ đáng thương: "Giang Nguyệt, tôi chưa nói gì, cô..."
“Sao vậy?” Thẩm Lục đi đến bên cạnh tôi.
Bàng Tĩnh ra tay trước: “Tôi vừa uống quá nhiều, đầu óc không tỉnh táo cho lắm, hỏi mấy câu xúc phạm, Giang Nguyệt tức giận liền đổ rượu vào người tôi.”
Vẻ mặt Thẩm Lục không thay đổi, giọng nói lạnh lùng: “Đã biết là câu hỏi xúc phạm thì đừng trách người khác đối xử với mình như thế.”
“Em ăn xong chưa?” Anh cúi xuống nhìn tôi.
Tôi gật đầu.
"Vậy thì đi thôi, Lạc Lạc có lẽ đã đợi hết nổi rồi."
“Được rồi."
Cả hai chúng tôi đều rời đi sớm, trong khi Bàng Tĩnh thì giận dữ dậm chân ở phía sau.
Vừa ra ngoài, Thẩm Lục liền lái xe đi.
Lên xe, tôi nhịn không được hỏi: “Thẩm Lục, anh cảm thấy thế nào về em?”
Tốt nhất nên sớm làm rõ một số chuyện, tôi không tham gia xào CP hay muốn một mối quan hệ lãng mạn, tôi chỉ muốn kiếm tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c36.html.]
Thẩm Lục liếc nhìn tôi một cái: “Bàng Tĩnh nói đúng.”
Tim tôi đập thình thịch và tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc.
Tôi cảm thấy mình không ưu tú đến mức khiến Thẩm Lục ngoái nhìn, nhưng anh ta lại...
"Tôi đã có người trong lòng."
Anh ấy từ từ nói hết những điều sau đó.
Ảo tưởng của tôi đột ngột kết thúc, hơi xấu hổ.
"Điều đó rất tốt."
Chỉ cần chúng tôi không bị ghép CP hay yêu nhau thì chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt.
"Cái gì, em sợ giống như Bàng Tĩnh nói rằng anh có hứng thú với em?"
Tôi vỗ ngực: “Sợ c.h.ế.t mất.”
Trong khoảng thời gian bên nhau này, tôi và Thẩm Lục ngày càng giống bạn tri kỷ. Anh ấy sẽ trả lời những câu hỏi của tôi khi tôi bối rối, và tôi sẽ xuất hiện khi anh ấy cần tôi, chúng tôi đã ngầm hiểu nhau.
Anh thở ra một hơi: "Đừng lo lắng, chúng ta chỉ có thể là bạn, nếu chúng ta có gì khác..."
Vừa vặn lúc này đèn đỏ nổi lên. Anh ấy quay sang nhìn tôi: “Anh muốn làm cha đỡ đầu của Lạc Lạc và đưa cô bé đi gặp một người.”
“Ai cơ?” Tôi vừa hỏi vừa tò mò.
“Vợ của anh.” Anh ấy bình tĩnh nói.
Tôi sửng sốt: “Anh đã có gia đình rồi à?"
“Ừm."
Thẩm Lục cho biết anh đã kết hôn được mười năm. Cả hai quen nhau từ thời đi học và khi trưởng thành liền kết hôn. Anh ấy rất yêu vợ của mình.
Có thể nói, khi sự nghiệp đang trên đà thăng tiến, anh đã bỏ bê vợ rất nhiều. Lúc đó vợ anh có thai nhưng anh không hề hay biết, sau này vợ anh bị tai nạn và s.ả.y thai.
Sau đó, cô ấy không thể mang thai được nữa.
Vợ anh rất buồn và tự trách mình, dần dần cô trở nên chán nản và không thoát ra được.
"Khi nhìn thấy Lạc Lạc, anh cảm thấy nếu có con gái thì con bé sẽ dễ thương và thông minh như Lạc Lạc."
"Giang Nguyệt, nếu có thể, anh hy vọng có thể đưa Lạc Lạc đi gặp vợ anh."
Tôi gật đầu: “Phía em thì có thể, nhưng anh vẫn phải hỏi Lạc Lạc xem con bé có muốn hay không.”
"Anh sẽ làm thế."