• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tử Diệp

Đối với việc Thượng Quan Ngải Vi giải thích, Nam Cung Dục tuy rằng có chút hoài nghi, nhưng cũng không truy vấn nhiều, điều này làm cho Ngải Vi nhẹ nhàng thở ra! Nói giỡn, nếu hắn thật sự vẫn luôn hỏi, thật không biết như thế nào phải giải thích đâu. Lại thế nào, cũng không thể nói với hắn nàng từ thế kỷ 21 tới a! Vương phi hắn chân chính đã uống thuốc độc tự sát… Dù muốn cho hắn biết, ít nhất cũng không phải hiện tại!

Hơn nữa quan trọng nhất, dù nàng nói nói thật, hắn cũng không sẽ tin tưởng đi? Không tốt bị hắn coi như kẻ địch, đòi giết, không có lời nha, Ngải Vi trong lòng phỉ bụng!

“Nếu như vậy, đã khuya, sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Nam Cung Dục nhìn Thượng Quan Ngải Vi thật lâu, mới thấp thấp mà nói ra những lời này, có lẽ chính hắn cũng không thể hiểu được vì sao sẽ để ý lời nàng nói đi?

“Vâng, vâng, Vương gia đi thong thả”

Ngải Vi vừa nghe đến lời này, nhanh nói câu sau, xoay người chạy về phòng! Trong nháy mắt, mấy ngày đi qua, Ngải Vi y quán cũng cứ theo lẽ thường vận hành. Mấy ngày nay, nàng ngẫu nhiên đi ra ngoài, nhưng cũng không ở lâu, chỉ đi xem trong tiệm người có không yêu cầu khác? Nhìn trong tiệm có bóng người vội vàng, Ngải Vi có chút cảm thán! Còn tự cho mình có biết y thuật, đi kiếm tiền, tuy rằng mỗi ngày thu vào không phải rất nhiều, nhưng ít ra sinh hoạt vẫn không thành vấn đề. Nói như vậy, đến lúc đó nghĩ cách khiến Vương gia lộng trương hưu thư, mình thực mau có thể tự do!

“Mau tới cứu người, mau tới cứu người, chạy nhanh cứu mạng nha.” Bỗng nhiên từng tiếng hét, đánh gãy suy nghĩ Ngải Vi, chỉ nhìn thấy từ cửa có người cõng một người chạy vào tiệm, kêu to!

“A, hình như bị rắn cắn nha, nên làm cái gì bây giờ nha? Nơi này đại phu vừa vặn đi ra ngoài khám bệnh.” Một vị tiểu nhị khó xử mà nói, sắc mặt cũng sốt ruột.

“Chẳng lẽ không đại phu khác sao? Vậy các ngươi còn mở y quán nha.” Vị thanh niên kia căm giận mà nói.

“Này… Này… Nguyên lai có hai vị nha, nhưng đều ra cửa.” Tiểu nhị khẩn trương mà nói, nhìn đến nam tử kia tức giận, có chút sợ hãi mà đáp lại.

“Ta đến xem đi?” Rhanh niên kia sắp phát hỏa, Ngải Vi nhẹ nhàng mà đi ra phía trước xem người nằm trên mặt đất!

“Ngươi là vị nào, ngươi là đại phu sao?” Thanh niên kia vội vàng hỏi, cũng bắt được tay vừa định vươn ra!

“Ách, đúng vậy! Ngươi đừng vội, để ta trước nhìn xem, bằng không người nọ sẽ có nguy hiểm.” Ngải Vi cũng có chút sốt ruột, lắc lắc tay bị giữ. Này người cổ đại, sao mỗi người đều như vậy, động bất động liền nắm tay người, tới nơi này lâu như vậy, tay đều bị người nắm rất nhiều lần, tuy rằng không phải cùng cá nhân! Ai…

“Nga, nga, mau nhìn xem, nhất định phải cứu hắn nha.” Nam tử thực kích động mà nói, cũng nhường chỗ cho Ngải Vi.

Ngải Vi cũng không làm ra vẻ, chạy nhanh nhìn miệng vết thương, xé mở quần giác dưới chân, đè đè miệng vết thương, sau đó, từ trên người lấy ra một viên giải độc đan tự chế nhét vào trong miệng nam tử, cũng bắt đầu đè ép miệng vết thương, một lát sau, máu rốt cuộc chậm rãi biến thành màu đỏ, nọc độc đã loại bỏ!

“Hảo, còn may chưa đến đúng lúc, bằng không dù thần tiên cũng cứu không được.” Ngải Vi nhẹ nhàng thở ra, đối với vị nam tử đang đứng nói!

“Thật, thật sự? Thật tốt quá, cảm ơn ngươi, đại phu.” Namm tử cao hứng mà nói!

“Ân, không khách khí, đây là việc đại phu nên làm, bất quá hắn không nhanh tỉnh, ngươi vẫn nên đỡ hắn đi nghỉ ngơi một hồi đi.” Ngải Vi lúc này mới phát hiện, nguyên lai nam tử này cũng lớn lên không kém, bất quá vừa rồi vì cứu người, giống như có điểm chật vật thôi!

“Ân, cảm ơn, chờ đại ca ta tỉnh, lại cảm ơn ngài” Nam tử rốt cuộc cười nói lời nói!

Đại ca? Ngải Vi lúc này mới phát hiện, nam tử đỡ ngồi ở trên bàn cùng nam tử nói chuyện có điểm giống, chẳng qua nam nhân hôn mê lớn lên tương đối ôn nhã, có dáng vẻ thư sinh, nhưng lại không giống, nhìn quần áo, khí chất giống như cũng là tử đệ phú quý nhân gia đi?

“A, không cần, không có việc gì! Ngươi chỉ cần thanh toán chẩn kim là được, không cần cái khác.” Ngải Vi cười đáp lại.

“A? Ngươi là đại phu nơi này, không phải nói đại phu nơi này đều đi ra ngoài sao?” Nam tử có chút kỳ quái mà nhìn tiểu nhị.

“A, ta cũng là đại phu nơi này, bất quá ta không thường xuyên ở chỗ này, chỉ ngẫu nhiên lại đây, cho nên tiểu nhị cũng không rõ lắm, có cái gì chậm trễ, ngươi đừng trách móc.” Ngải Vi khách khí mà nói, cũng để tiểu nhị rời đi làm việc khác!

“Không dám, không dám, ngươi đã cứu đại ca ta, còn có gì để trách móc? Hẳn là chúng ta nên cảm ơn ngươi mới đúng.” Nam tử sờ sờ đầu nói!

“Đại ca, ngươi tỉnh, có việc gì không?” Bỗng nhiên một tiếng thanh âm rất nhỏ truyền đến, nam tử nhanh chạy tới hỏi.

“Không… Không có việc gì, Dung, vất vả cho ngươi.” Triệu Duyên hơi nhíu mi đối với Triệu Dung nói.

“A, ca, không vất vả, còn may gặp phải vị đại phu này, giúp ngươi đem xà độc loại bỏ, bằng không không biện pháp cứu ngươi.” Triệu Dung chỉ chỉ Ngải Vi nói.

“Phải không? Cảm ơn vị đại phu này, xin hỏi họ gì, ngày khác tất tới cửa nói lời cảm tạ.” Triệu Duyên cảm kích mà nói.

“Ách, không cần, công tử, ngài chỉ cần thanh toán chẩn kim là được, cái khác không cần.” Ngải Vi vẫy vẫy tay, khách khí nói.

“Này sao được đâu? Ngài đã cứu ta, sao lại có thể làm ngươi chỉ thu chẩn kim.”

Triệu Duyên có chút sinh khí mà nói. Hắn tuy rằng không phải đại nhân vật, nhưng ít nhất ý thức báo đáp ân nhân vẫn phải có!

“Ta có việc cần đi trước, cáo từ.” Cuối cùng, Ngải Vi khó từ chối hảo ý bọn họ, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng bọn họ, cũng nói tên họ, để cho bọn họ về sau có việc có thể tới trong tiệm tìm nàng, mà chính nàng cũng không để ý nhiều, rốt cuộc cũng không tính báo đáp gì? Chỉ ngoài ý muốn ngẫu nhiên gặp được duyên phận thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK