• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tử Diệp

“Dục ca ca, ta đưa thuốc lại đây.” Mục Nguyệt Nhi đến gần Nam Cung Dục bọn họ, thu hồi mặt vừa rồi hung ác nham hiểm, ôn nhu như nước mà nói.

Nam Cung Dục quay đầu, sắc mặt khó coi đang nhìn Mục Nguyệt Nhi quấy rầy bọn họ ở chung, thanh âm lãnh đạm: “Không phải nói ngươi gọi Dục Vương gia sao? Dục ca ca không phải ai đều có thể gọi.”

“Nhưng trước kia ta cũng gọi như vậy?” Mục Nguyệt Nhi có chút ủy khuất điềm đạm đáng yêu.

“Đó là trước kia, về sau không được gọi, đã hiểu?” Nam Cung Dục nhíu mi, nhắc nhở. Trước kia không để ý nhiều, hiện tại có Ngải Vi, lại cảm thấy cái xưng hô người này thật chướng mắt, hắn nhưng thật ra hy vọng Ngải Vi có thể gọi một tiếng “Dục ca ca”. Bất quá, nàng về sau có thể gọi cả tên lẫn họ hắn, gọi hắn “Dục” cũng không tồi! Nghĩ vậy, sắc mặt mỉm cười mà cúi đầu nhìn nhân nhu trong lòng ngực.

“Vâng, Nguyệt Nhi hiểu rõ.” Mục Nguyệt Nhi tuy rằng miệng đáp ứng, trong lòng lại đối Ngải Vi căm hận lại thêm một tầng. Đều do tiện nhân kia, nếu nàng không xuất hiện, Nam Cung Dục sẽ không đối xử nàng như vậy, hiện tại còn không biết cảm thấy thẹn, ăn vạ trong lòng ngực, tay ở ống tay áo gắt gao nắm chặt, trong mắt ghen ghét càng thêm rõ ràng.

“Đúng rồi, về sau, đưa thuốc cho quản gia, không cần tới tìm bổn vương.” Nam Cung Dục ôm Ngải Vi đi phòng ngủ, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói một câu, chút nào không để ý tới Mục Nguyệt Nhi.

Mà Mục Nguyệt Nhi lúc này đã đem thuốc trong tay nhào nát, ánh mắt hướng bọn họ càng lúc càng xa, trên mặt xuất hiện biểu tình ác độc, tức giận khiến cho cả người đều run rẩy không thôi.

“Dục, ngươi làm vậy, có phải đã quá đáng, người ta cũng có ý tốt.” Ngải Vi từ đầu tới đuôi cũng chưa nói qua một câu, mà lúc này vào trong phòng lại có chút lo lắng nhìn Nam Cung Dục. Rốt cuộc người ta cũng là quận chúa, vẫn là bởi vì phụ thân nàng ta cũng là một vị Vương gia có lực ảnh hưởng nhất định, ít nhất trước mắt mà nói, còn không có bao nhiêu người dám trực tiếp đắc tội.

“Sẽ không, đừng lo lắng, nàng là nàng, Mục Vương là Mục Vương.” Nam Cung Dục vỗ về đầu tóc Ngải Vi nhẹ nhàng nói. Bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, khóe môi nhẹ cong, trong mắt hiện một tia bỡn cợt, nghiền ngẫm nhìn nàng, hài hước nói “Ái phi, nhớ rõ buổi sáng chúng ta có nói chuyện chưa hoàn thành sao?”

“A, ngươi, ngươi không biết xấu hổ… Ban ngày ban mặt, nói lung tung cái gì?” Ngải Vi nhất thời phản ứng không kịp, lấy lại tinh thần, phát hiện hơi thở ướt nóng toàn bộ phun ở bên tai nàng, cũng nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, nói nên lời ái muội, tay hơi chút đẩy ra hắn, đỏ mặt nói!

“A, ái phi chẳng lẽ thẹn thùng? Mặt hồng như vậy?” Nam Cung Dục nhìn toàn bộ khuôn mặt nhỏ hồng, tay nhẹ nhàng vuốt ve, cặp mắt như cũ nhộn nhạo tà mị quyến rũ.

“Ngươi, ngươi…” Ngải Vi nhìn yêu nghiệt tươi cười, có chút lóe thần, xấu hổ buồn bực thành giận mà giơ tay nhỏ muốn đi đấm Nam Cung Dục, lại bị hắn cản trở nắm ở trong tay. Liên tục mấy lần “Ngươi” đều nói không nên lời một câu hoàn chỉnh nói tới, bất đắc dĩ chỉ có thể dứt khoát đem vùi đầu ở trước ngực hắn, buồn không nói. Trong lòng lại nói thầm: Thật vô dụng, liền bại chiến, về sau còn không cho hắn ăn đến gắt gao. Không được, không được, về sau phải nghĩ biện pháp thắng mới tốt.

“Tức giận, hửm?” Nam Cung Dục nhìn vẫn nhân nhi luôn ngốc trong lòng ngực buồn không hé răng, bất đắc dĩ vừa buồn cười vừa lắc lắc đầu, tay nhẹ nhàng mà kéo ra đầu nàng, sợ nàng buồn, trong giọng nói tràn ngập vô hạn thương tiếc cùng sủng nịch, căn bản không biết trong lòng Ngải Vi tính toán!

Nam Cung Dục nhìn toàn bộ khuôn mặt nhỏ hồng của Ngải Vi, còn có hai tròng mắt che một tầng nhàn nhạt hơi nước, cái miệng nhỏ hơi mở, phảng phất như hoa anh đào, nói không nên lời dụ, người. Không nhịn xuống, liền cúi đầu, lập tức thâm tình mà hôn lên nàng!

Hết thảy đều không nói gì……

Cách trời chưa sáng, một vòng ánh hồng từ phương Đông xa xôi chậm rãi hiện lên, nắng sớm chiếu xuống, sáng đầy trời, khẳng định là trời sáng không khí trong lành. Con ngươi Ngải Vi sáng như sao trời, trong mắt lưu động nước gợn, thân mình mềm như bông mà nằm trên giường nệm, đột nhiên đứng dậy, hướng ngoài cửa.

“Vương phi, Vương phi, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện.” Tiểu Tĩnh vội vàng từ bên ngoài chạy vào, thở hổn hển.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì?” Ngải Vi vừa định ra ngoài rèn luyện thân thể, lthiếu chút nữa đụng phải Tiểu Tĩnh.

“Vương phi, y quán bên kia sai người tới, nói, nói vị tiểu thư kia, tự xưng là Công chúa, tìm ngươi, nếu người lại không ra, nàng san bằng y quán, chúng ta hiện tại mau chân đến xem sao?” Tiểu Tĩnh có chút lo lắng mà nói.

“Được, đi, đi xem.” Ngải Vi bất đắc dĩ mà nói, nàng cũng không nghĩ tới sẽ chọc phải phiền toái này.

Đương nhiên Ngải Vi các nàng đến cửa y quán, thấy nhiều người, mỗi người đều nhón chân, không biết đang nhìn cái gì? Bất đắc dĩ chỉ có thể lên tiếng: “Phiền toái nhường một chút, chúng tôi muốn vào.”

Mọi người quay đầu lại, nhìn một bộ áo bào trắng, khuôn mặt tuấn dật vô song,  lộ ra một cỗ khí chất mê muội, sôi nổi tự giác mà nhường đường, cho Ngải Vi và Tiểu Tĩnh đi vào.

“A, ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện! Bổn cung tìm ngươi thật lâu.” Nam Cung Vân vừa thấy Ngải Vi, mắt liền tỏa sáng, thần thái sáng láng đi đến bên người nàng, ôn nhu như nước, liếc mắt đưa tình nhìn nàng, cũng không hề che dấu thân phận nàng là Công chúa.

“Ách, ngươi là công chúa? Công chúa tìm tại hạ có chuyện gì?” Ngải Vi nhìn bộ dáng Nam Cung Vân kia vũ mị động lòng người, có chút xấu hổ, nàng chính là nữ tử, cũng không phải đoạn tụ, nhưng mà hiện tại đối mặt tình huống như vậy, lại thực sự có chút khó xử.

“A, bổn cung cùng phụ hoàng nói chuyện qua, cho ngươi trở thành ta phò mã, ngươi cùng bổn cung tiến cung gặp người?” Nam Cung Vân tự hào nói, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhìn Ngải Vi  tuấn mỹ, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người nàng, tràn ngập mê luyến cùng hâm mộ.

“A, công tử không thể đi gặp.” Tiểu Tĩnh nghe được, vội vàng nói, tay chặt chẽ lôi kéo ống tay áo Ngải Vi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nếu đi gặp Quốc Quân, thân phận Vương phi kia chẳng phải bại lộ sao? Là tội khi quân a!

“Lớn mật, công tử nhà các ngươi vì sao không thể cùng công chúa đi gặp Quốc Quân, phải biết rằng, đó là vinh hạnh, miệng ngươi nói cái gì?” Cung nữ bên người Nam Cung Vân lớn tiếng răn dạy Tiểu Tĩnh, dù sao cũng từ trong cung ra, thực sự có chút khí thế đâu!

“Ta, ta…” Tiểu Tĩnh bị dọa đến nói năng lộn xộn, cũng không biết đáp như thế nào mới tốt!

“Công chúa có ý tốt, tại hạ lĩnh ngộ, chỉ là, tại hạ cũng không phải danh môn quý tộc, thật sự trèo cao không nổi.” Ngải Vi thành khẩn nói, hy vọng có thể thuyết phục Nam Cung Vân từ bỏ việc muốn nàng làm phò mã.

“Hừ, bổn cung không để bụng, chỉ cần ngươi cùng bổn cung tiến cung là được.” Nam Cung Vân không thèm quan tâm, còn có trong mắt phiếm hồng, lộ ra thần thái khác thường thần thái!

“Ách, thứ tại hạ khó tòng mệnh.” Ngải Vi khó xử, vui đùa cái gì vậy, nếu tiến cung, chẳng phải?

“Cái gì, ngươi cư nhiên cự tuyệt bổn cung? Bổn cung mặc kệ, ngươi vô luận như thế nào phải cùng bổn cung tiến cung.” Nam Cung Vân có chút thẹn quá thành giận, nói. Nói xong, còn phất tay, sai người bao vây chủ tớ Ngải Vi.

“Khụ, khụ, công chúa có phải làm khó người ta.” Một tiếng thanh âm mỉm cười từ trong đám người đi ra, một bạch y nam tử. Định nhãn vừa thấy, ra là Dương Quý ôn hòa khiêm tốn.

“Quý ca ca, sao là ngươi? Bổn cung mặc kệ, bổn cung phải khiến hắn thành phò mã.” Nam Cung Vân vừa thấy Dương Quý, kéo cánh tay hắn, thế nhưng làm nũng hắn. Nàng biết, Dương Quý cùng Nhị ca là bằng hữu tốt, hắn cũng rất đau nàng, cho nên tự nhiên thân cận hắn.

Dương Quý nhìn thoáng qua Ngải Vi, trong mắt xuất hiện một loại hài hước, nhìn chăm chú một hồi, hướng Nam Cung Vân nói: “Ngươi xác định muốn hắn thành phò mã? Trước khi quyết định, tốt nhất hỏi Nhị ca ngươi có đồng ý hay không?”

“Vì sao hỏi Nhị ca?” Nam Cung Vân nghi hoặc nhìn Dương Quý.

“Bởi vì, hắn là người trong phủ Nhị ca. Ngươi muốn người Nhị ca ngươi, đương nhiên phải hỏi hắnm” Dương Quý lại lại một lần đem ánh mắt nhìn về phía Ngải Vi, trên mặt lại tràn ngập ý cười, có loại ý vị thâm trường!

“Ai, đại gia dời bước đi Dục Vương phủ được không?” Ngải Vi bị Dương Quý xem đến da đầu tê dại, có loại cảm giác bị nhìn thấu, xem ánh mắt cùng biểu tình hắn, liền biết hắn đã biết thân phận thật sự của nàng, bằng không cũng sẽ không đề nghị Nam Cung Vân. Cho nên, chỉ có thể bất đắc dĩ mà mời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK