• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tử Diệp

Trong nháy mắt mấy ngày qua đi, yến hội bắt đầu...

Sáng sớm, khí hậu trong lành, ánh mặt trời chiếu xuống, vạn vật một lần nữ sinh sôi nảy nở, Dương phủ hôm nay cũng đặc biệt náo nhiệt, khắp nơi đều là cảnh nữ tử nói chuyện, thanh âm cười khẽ, thanh âm cá xấu hổ oán trách.

Dương Quý tuy rằng không phải hoàng thân, nhưng tốt xấu cũng là thiếu niên tướng quân, hơn nữa cũng coi như một mỹ nam tử, hơn nữa yến hội yêu cầu dễ dãi, bất luận gia đình ra sao chỉ cần nữ tử chưa lấy chồng đều có thể tự nguyện tham gia. Bởi vậy, tự nhiên mà hấp dẫn không ít nữ tử chưa lấy chồng, khung cảnh này không khác các hoàng tử tuyển phi một chút nào.

Dương Quý lúc này cau mày nhìn một đám trong hoa viên oanh oanh yến yến, có chút hối hận lúc trước xúc động, hắn không khác tự tìm khổ nha?

Tại sao lúc trước đáp ứng tổ chức yến hội quỷ xứ? Hiện giờ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có thể căng da đầu ứng phó rồi.

"Nha, Quý, ngươi cũng thật không nghĩa khí, yến hội lớn như vậy cũng không nói một tiếng tốt xấu cũng để chúng ta giúp ngươi." Từ nơi không xa Đông Phương Hùng đi tới, cười nham nhở trêu chọc, phía sau còn Âu Dương Bình mặt đầy ý cười nhìn Dương Quý.

"Giúp? Ngươi thiếu sao, ngươi nếu thích, cái này làm cho ngươi cũng đúng." Dương Quý nhìn Đông Phương Hùng, sắc mặt khó coi đến muốn mạng, thần sắc tràn ngập bất đắc dĩ.

"Ha, cái này sao được? Nghe nói đây là do Dương lão phu nhân phí tâm tư mới cử hành, Dương lão phu nhân đang ngóng trông ngươi sớm một chút thành thân sinh tôn tử." Đông Phương Hùng không sợ chết tiếp tục trêu chọc, đôi mắt còn không quên nhìn về phía đám nữ tử, buồn cười nhìn Dương Quý.

"Sao lại không được, tuy rằng yến hội của đại ca, bất quá nữ tử nhiều như vậy ngươi thuận tiện cũng nhìn một cái a, nói không chừng nhìn trúng! Hẳn sẽ không khéo đồng loạt coi trọng cùng một nữ tử đi?" Ngải Vi cùng Nam Cung Dục từ bên ngoài đi vào nghe Đông Phương Hùng nói, nhất thời nỏi hứng trêu chọc.

"Không cần, không cần, ta còn không vội." Đông Phương Hùng vừa nghe đến lời này, vội vàng phủi sạch. Ngẫm lại, cảm thấy có chút không thích hợp, có chút kỳ quái nhìn Nam Cung Dục lại nhìn về phía Ngải Vi, hỏi: "Quý khi nào thành đại ca ngươi?"

"Mấy hôm trước nha, Dương lão phu nhân nhận ta làm cháu gái, tự nhiên hắn thành đại ca ta. Không tin ngươi hỏi hắn." Ngải Vi có chút vô tội chớp chớp mắt, biểu tình nghịch ngợm mà chỉ vào Dương Quý nói.

"Ngải Vi nói không sai, bà nội xác thật nhận nàng làm cháu gái, về sau nàng cũng là muội muội ta." Dương Quý nghĩ đến bà nội, có vẻ bất đắc dĩ cùng lực bất tòng tâm nhận Ngải Vi làm muội muội, tuy không nghĩ tới nhưng cũng không bài xích hơn nữa trong lòng còn cảm kích, may mắn có Ngải Vi hỗ trợ bằng không thật không hiểu nên làm sao bây giờ? Hiển nhiên hắn cũng không biết kỳ thật ngọn nguồn yến hội này là chủ ý của Ngải Vi, nếu biết, không biết nên khóc hay cười.

Mà lúc này, khuôn mặt Nam Cung Dục tuy lạnh lùng đạm mạc, nhưng con ngươi lại hiện lên một tia cười. Trong lòng càng không khỏi thở dài: Dương Quý ngày thường tâm tư kín đáo, duy nhất đối với tình thân lại coi trọng tín nhiệm, cư nhiên không phát hiện đây là do lão phu nhân và Ngải Vi nghĩ ra.

"Tiểu Thúy, đi xem công tử ở nơi nào, nói bọn họ lại đây một chút." Lão phu nhân nhìn các cô nương trong hậu viện hoa viên vui sướng vô cùng, nghĩ thầm, nhiều cô nương như vậy, Quý Nhi khẳng định chọn trong đó một người, kia, mộng đẹp liền trở thành sự thật, cả đời này sống đến đây mong mỏi lớn nhất là hôn sự cháu trai.

"Không cần, bà nội, chúng ta ở đây." Dương lão phu nhân vừa nói, cũng chỉ thấy Ngải Vi cùng Dương Quý từ nơi không xa đi tới.

"Ha hả, tới đây, tới đây, Vi Nhi, ngươi mau giúp bà nội nhìn xem vị cô nương nào thích hợp với Quý Nhi?" Dương lão phu nhân vừa thấy Ngải Vi, mặt mày tươi cười, hiền lành nói, đôi mắt còn không quên ngắm Dương Quý.

"A, bà nội, cái này phải hỏi đại ca xem, chúng ta cũng không thể làm chủ?" Ngải Vi nghịch ngợm mà hướng Dương lão phu nhân chớp chớp mắt, ý bảo bà đừng nóng vội, miễn bại lộ.

"Ân, ân, chúng ta cũng chỉ có thể góp ý, chủ yếu vẫn là Quý Nhi?" Dương lão phu nhân cũng là người thông minh, tự nhiên một chút liền minh bạch ý tứ Ngải Vi, cũng chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn đem trách nhiệm đẩy cho Dương Quý.

Dương Quý nhìn đến hình ảnh này, mặt bất đắc dĩ dở khóc dở cười, Đông Phương Hùng cùng Âu Dương Bình ăn ý nhìn nhau một chút, trong mắt xuất hiện ý cười có điểm vui sướng khi người khác gặp họa, chỉ có Nam Cung Dục mặt vô biểu tình mà đứng ở bên người Ngải Vi mắt nhìn phía trước, giống như không liên quan tới hắn. Kỳ thật trong lòng lại sớm đã xuất hiện ý cười.

"Oa, đó chính là Dương công tử, lớn lên cũng thật soái."

"Đúng vậy, đúng vậy, sớm nghe nói Dương công tử lớn lên tuấn mỹ, không nghĩ tới sự thật, xem ra lần này đúng rồi."

"Nếu có thể chọn ta thì tốt rồi, ta chính là mỹ nữ."

"Ha ha, ngươi là mỹ nhân, tưởng bở, bộ dáng này cũng coi như mỹ nha."

"Nghe nói, Dương công tử lần này tuyển thê, không để tâm thân phận địa vị, chỉ cần hắn nhìn trúng đây không phải sự thật nha"

"Ân ân, đương nhiên là sự thật! Bằng không sao nhiều người như vậy."

"Ai ya... Dương công tử tuấn dật phi phàm có thể nhìn trúng chúng ta sao?"

"Các ngươi xem, các ngươi xem, bên cạnh Dương công tử còn có vài vị công tử, lớn lên cũng không tồi đâu."

....

Bọn người Dương Quý vừa đến hoa viên, chuẩn bị bắt đầu yến hội thì nghe mấy thanh âm nữ tử đứt quãng truyền đến, mặt đều biến sắc. Đây giống cái gì nha? Dương Quý cảm thấy quả thực giống như con khỉ, còn có tâm tình đối mặt? Đang muốn tức giận, lại ngoài ý muốn nghe được thanh âm kêu cứu...

"Cứu mạng, mau tới, cứu mạng!" Nha hoàn mặc y phục màu xanh nhạt nhìn cô nương trong nước lớn tiếng kêu to.

"Ta đi xem!" Dương Quý cùng Đông Phương Hùng, Âu Dương Bình nói một câu, không chút suy nghĩ chạy như bay, dù sao cũng ở trong phủ, đây cũng không phải là nói giỡn, nếu có người ở chỗ này xảy ra chuyện gì, đến lúc đó dù có lý nói không rõ mà mọi người chỉ biết Dương Quý đột nhiên phi thân đi, còn không có chú ý nguyên nhân nào?

Chỉ thấy một vị cô nương mặc xiêm y hồng nhạt cô nương đang ở trong nước giãy giụa, hai tay liều mạng vùng vẫy, muốn bắt lấy thứ gì đó, lúc sắp chìm xuống thì Dương Quý phi thân nhảy xuống kéo khỏi mặt nước, đặt trên mặt đất.

"Khụ khụ, cảm ơn ân cứu mạng." Lâm Tố Nhi vừa được cứu, còn không có thấy rõ ràng người cứu nàng, chỉ biết là một vị nam tử, liền nhẹ giọng nói lời cảm tạ.

Đối với yến hội này, nàng vốn không nghĩ tới, chỉ bởi vì nàng bồi tỷ tỷ Lâm Nhan Nhi lại đây. Tỷ tỷ vào hoa viên mà nàng lại nhàm chán, vô tình đến hồ nước phát hiện cảnh sắc không tồi nên ngắm sen, chỉ lo thưởng thức cá trong nước vui sướng, còn có bướm bay múa, lại quên dưới chân mà không cẩn thận rơi xuống hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK