“Nam Cung Dục, ngươi có ý gì?” Phịch một tiếng, Ngải Vi dùng sức mà đẩy cửa thư phòng, tức giận, lớn tiếng chất vấn Nam Cung Dục. Chỉ thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng đạm mạc, hai tròng mắt thâm thúy thon dài bắn ra tia sắc bén, lạnh lùng mà nhìn Ngải Vi bước vào, cả người tản ra cảm giác áp bách khiếp người, Ngải Vi vừa thấy Nam Cung Dục hơi thở khiếp người, ngược lại có chút lùi bước. Bất quá, ngẫm lại nàng có mục đích, lại cảm thấy đúng lý hợp tình, vì thế, ánh mắt nhìn thẳng Nam Cung Dục, hy vọng hắn cho nàng một đáp án!
“Ngươi nói đi? Ngươi có phải đã quên bổn vương cùng ngươi đã nói không cho phép tùy tiện đi ra ngoài? Kết quả ngươi đến đâu vậy? Chẳng lẽ bọn họ không nên phạt sao?” Thanh âm Nam Cung Dục thanh lãnh mang theo có chút nghi ngờ nói.
“Cái kia, cái kia… Ta chỉ có việc đi ra ngoài một chút.” Ngải Vi vừa nghe hắn nói, cúi đầu có chút chột dạ mà nói. Nàng vốn dĩ chỉ nghĩ ra đi một hồi thì trở về, hẳn không ai phát hiện. Nào ngờ gặp được Triệu Duyên, nhất thời cũng đã quên mình lén đi, còn đến nhà hắn xem bệnh gia gia hắn, mới nhầm thời gian trở về.
“Có việc? Ngươi gọi có việc chính là đi ra ngoài gặp Triệu Duyên sao?” Nam Cung Dục nhớ tới hắn nhìn đến tình cảnh, còn có lời Dương Quý nói, trong lòng không thoải mái, cũng thực buồn bực bất an, thật giống như đồ vật mình thích bị người nhìn trộm, mình cũng không biết cảm giác này từ đâu tới? Vì sao sẽ có cảm giác này? Không đúng, " thích"? Ý thức được chữ này, mắt chuyển hướng mang theo chút tìm tòi nghiên cứu ý vị nhìn về phía Ngải Vi, chẳng lẽ, mình thích nàng? Cho nên mới…
“Ta, ta, sao gặp hắn? Đó là ngoài ý muốn gặp được.” Ngải Vi bị Nam Cung Dục nhìn đến giật cả mình, trong lòng run sợ, nhưng cũng không quên vì bản thân biện giải.
“Phải không? Ta đây không có ngoài ý muốn gặp, ngươi cố tình có thể gặp được?” Nam Cung Dục hiển nhiên không tin cách nói Ngải Vi.
“Cái kia, thật sự, ta thật sự chỉ ở y quán gặp được hắn, sau đó…” Đối với việc Nam Cung Dục không tin, Ngải Vi vội vàng nói, cũng không biết vì sao, nghĩ muốn giải thích rõ ràng, không muốn hắn hiểu lầm, nàng thật sự ngoài ý muốn gặp được, cũng không có hứa hẹn trước đó.
“Lại đây!” Nam Cung Dục bỗng nhiên đánh gãy lời Ngải Vi nói, vẫy tay bảo nàng đi tới.
“Ách, cái gì? Ngô…” Ngải Vi nghe được lời này, nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, không phản ứng lại, thế nhưng đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Mới nháy mắt, nào biết Nam Cung Dục liền đứng ở trước người nàng, cũng khom người hôn nàng, một tay chế trụ đầu nàng không cho nàng chạy trốn, một tay gắt gao mà ôm lấy eo nàng, đồng thời cũng hôn nhanh hơn!
“Nhanh thở, ngu ngốc.” Hồi lâu qua đi, Nam Cung Dục nhìn toàn bộ mặt nàng kinh hoảng tới ửng hồng, bất đắc dĩ mà gõ hạ đầu Ngải Vi, hơi thở nóng rực phun ở bên tai nàng, thanh âm hết sức ôn nhu sủng nịch.
“A, cái kia, cái kia, ngươi như thế nào… Sao lại có thể…? ” Ngải Vi rốt cuộc phục hồi tinh thần, chỉ chỉ hắn, lại chỉ chỉ mình,nhưng nói năng lộn xộn, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể trừng mắt Nam Cung Dục.
“Về sau không được một mình gặp Triệu Duyên, nhớ chưa?” Tiếng nói trầm thấp từ tính mang theo chút bá đạo cảnh cáo, toàn thân tản ra hơi thở nam tính, ôm lấy eo, tay cũng càng khẩn, khiến Ngải Vi lại một lần kinh ngạc đến ngây người. Đây là chuyện gì? Không thể hiểu được?
“Ách,... Được.” Không biết vì sao hắn uy hiếp, rốt cuộc là chuyện gì? Ngải Vi thế nhưng mở miệng đáp ứng, con ngươi thanh tĩnh thuần khiết phủ một tầng sương mù, ánh mắt dại mê ly nhìn Nam Cung Dục.
“Ân, lúc này mới ngoan.” Nam Cung Dục vừa lòng mà sờ sờ đầu Ngải Vi, duỗi tay đem Ngải Vi ôm vào trong ngực, môi mỏng nhẹ cong, trên mặt tà tứ không kềm chế được lộ ra nụ cười!