"Chàng cho rằng ta quen biết hắn, lần này tiến cung là lần thứ hai gặp qua hắn." Ngải Vi bất đắc dĩ giải thích, nàng thật sự không biết nên nói như thế nào để hắn hiểu được, chẳng lẽ nói với hắn, linh hồn của nàng từ thế kỷ 21? Giải thích như vậy được sao? Không chừng trở thành kẻ điên...
"Nhưng ta cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn nàng khác với mọi người, hơn nữa đối xử với nàng luôn có kiểu muốn yêu lại không dám yêu, lại có hối hận." Nam Cung Dục yên lặng nhìn Ngải Vi, nắm chắc mà phân tích, ánh mắt nhìn về phía Ngải Vi, cũng trở nên có chút ghen tuông.
"Ách, chàng không nhìn lầm rồi. Sao có thể?" Ánh mắt Ngải Vi lập loè nói, trong lòng kêu khổ, đây là gì a? Đây là tình cảm thân chủ, không phải của nàng! Haizz... Nên giải thích như thế nào hắn mới hiểu a?
"Nàng khẳng định?" Trong lòng Nam Cung Dục không thoải mái, đặc biệt nhìn ánh mắt Thái Tử quan tâm Ngải Vi, vừa mới rời đi còn có tình ý không buông, chẳng lẽ hắn nhìn lầm?
"Ta bảo đảm, ta thật sự không quen hắn." Ngải Vi ra vẻ thề, giơ tay bảo đảm, biểu tình tràn ngập bất đắc dĩ. Về sau nên bảo trì khoảng cách với Thái tử, miễn gặp phiền toái...
"Được, ta tin tưởng nàng, chúng ta về đi." Nam Cung Dục nhìn vẻ mặt nghiêm túc muốn thề của Ngải Vi, dở khóc dở cười, kéo tay nàng xuống và nắm tay về.
Trong phủ Hữu tướng,
"Nha đầu này, lại gây hoạ đi? Làm liên luỵ cho cô cô ngươi." Hứa Lôi tức giận lớn tiếng răn dạy Hứa Mộng Nhi, biểu tình tràn ngập thất vọng và bất đắc dĩ.
"Cha, nữ nhi không phải cố ý, chỉ nhờ cô cô giáo huấn nàng ta một chút. Huống chi cô cô hiện tại cũng không chịu trừng phạt." Hứa Mộng Nhi kéo tay Hứa Lôi, làm nũng. Con ngươi hiện lên một tia không cam lòng, oán hận...
"Không biết nên nói ngươi chân thật hay ngu xuẩn, hậu cung là nơi nào, không đến một hai tháng có thể như trước sao?" Hứa Lôi tức giận mà đẩy Hứa Mộng Nhi, lớn tiếng nói.
"Cha, người quá đa nghi rồi, cô cô được sủng ái, sẽ không có việc gì." Hứa Mộng Nhi vẫn mang vẻ mặt không biết hối cải, khờ dại nói. Tựa như còn đang trách phụ thân nghĩ nhiều.
"Ngươi... Quả thực quá hồ nháo! Ngươi cho rằng nàng thật sự được sủng ái, được sủng ái mãi mãi sao? Ngươi cũng nên dùng đầu óc, từ xưa có đế vương nào chân chính sủng ái phi tử?"Bộ dáng Hứa Lôi như hận sắt không thành thép, rống giận Hứa Mộng Nhi.
"Ách, cái kia... Còn không phải như trước sao? Hoàng Thượng nhất định luyến tiếc cô cô chịu phạt lâu như vậy." Hứa Mộng Nhi nhìn phụ thân tức giận, trong lòng cũng có chút sợ, nhưng vẫn mạnh miệng mà nói.
"Ngươi... Không biết hối cải, ngươi biết là sủng ái sao? Đó chính là Dục vương đối Dục Vương Phi bảo vệ, yêu thương mới gọi là chân chính sủng và yêu, không phải nói ngoài miệng, hiểu không?" Hứa Lôi tức giận đến nỗi cảm giác phổi sắp ra ngoài, trong lòng đấm ngực, hắn sao có thể sinh nữ nhi ngu xuẩn không thể cứu vãn.
"Cha đừng nóng giận, nữ nhi biết sai rồi!" Hứa Mộng Nhi lần này bị Hứa Lôi dọa tới rồi, nhìn hắn tức giận đến mặt đỏ bừng, còn thở dốc, đủ để chứng minh hắn không giống bình thường nói chuyện, sự tình rất nghiêm trọng.
"Hừ, về sau không cho đi chọc Dục Vương Phi, nếu gặp phải phiền toái, đừng trách cha đối ngươi không khách khí!" Vẻ mặt Hứa Lôi bất đắc dĩ, phải nói ra lời tàn nhẫn dọa nàng. Hiện tại là thời điểm quan trọng, không muốn vì chuyện nhỏ mà lỡ đại sự.
"Vâng, nữ nhi về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không vọng tưởng!" Sắc mặt Hứa Mộng Nhi đen như than, có chút tái nhợt gật đầu hứa hẹn. Nàng biết cha muốn nàng tốt, nếu bình thường, cha không nỡ mắng nàng một câu, hiện giờ lại tức thành như vậy, nàng quá bất hiếu...
"Ân, nghe lời. Tin tưởng cha muốn tốt cho ngươi, sẽ không hại ngươi." Hứa Lôi nhìn vẻ mặt Hứa Mộng Nhi khổ sở, ngữ khí cũng trở nên nhu hòa, không lớn tiếng dạy bảo, ngược lại nhẹ nhàng khuyên bảo, hy vọng nữ nhi có thể nghĩ thông mọi thứ.
"Nữ nhi biết, nữ nhi biết sai rồi, cha. Ngươi đừng nóng giận." Hứa Mộng Nhi hơi chút nức nở nói, nàng thật sự không nghĩ nhiều như vậy, cho rằng chỉ cần loại bỏ Thượng Quan Ngải Vi, sẽ dễ làm! Lại không bao giờ nghĩ tới tình cảnh cha và cô cô, lần này không phát sinh chuyện lớn, nếu không thật sự không biết thế nào xong việc?
"Hảo, việc này liền cho qua, về sau nhớ rõ, biết không?" Hứa Lôi thương tiếc mà vỗ vỗ vai Hứa Mộng Nhi, khuyên bảo.
"Đã biết, cha." Hứa Mộng Nhi hít mũi, gật đầu đáp lời.
Dục Vương phủ
Thời gian trôi đi, một thoáng đã tới ngày mười lăm hàng tháng, Ngải Vi trước hai ngày từ trong cung trở về, liền không ra ngoài, chỉ ở trong phòng nghiên cứu điều chế giải dược, có thể nói là mất ăn mất ngủ, không để ý đến chuyện bên ngoài.
"Vi Nhi, ra dùng bữa, không thể không ăn." Nam Cung Dục đẩy cửa phòng, có chút giận dữ nói, nha đầu này nói cái gì mà muốn chuyên tâm không muốn bị quấy rầy, có thể ở nơi này cả ngày cũng không ăn. Khiến hắn đau lòng vô cùng, không có biện pháp, hiện giờ chờ không nổi, chỉ có thể vào bắt người...
"A, chờ một lát thì tốt rồi." Ngải Vi không ngẩng đầu lên mà trả lời Nam Cung Dục, tay lại không ngừng điều chế dược, biểu tình tràn ngập khẩn trương và hưng phấn.
"Haizz, rốt cuộc chuẩn bị tốt." Ngải Vi giơ tay, duỗi duỗi người nói, biểu tình sung sướng đi đến cạnh Nam Cung Dục, nhẹ nhàng ôm hông hắn, thoải mái dựa vào trên người hắn.
"Hảo? Ngoan ngoãn dùng bữa đi." Nam Cung Dục sờ sờ mái tóc của nàng, đau lòng sủng nịch nói, duỗi tay ôm lấy vai nàng hướng ngoài phòng đi đến.
"Dục, không biết lần này tình hình độc phát tác như thế nào, thuốc có hữu hiệu không?" Ngải Vi lo lắng, trong lòng luôn có chút không yên tâm, giống như thuốc thiếu cái gì đó, nhưng lại nghĩ không ra chỗ nào không đúng, hơn nữa thời gian gấp gáp, cũng chỉ có thể làm tới đây.
"Đừng lo lắng, dù không hiệu quả cũng không có việc gì, đã qua mấy năm, còn để ý lần này sao?" Nam Cung Dục cười khẽ hôn trán Ngải Vi, an ủi. Kỳ thật trong lòng hắn cũng thực khẩn trương, đương nhiên hy vọng lần này có thể hoàn toàn giải độc. Nhưng chuyện phát sinh ngoài ý muốn, ai cũng không lường trước được...