• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tử Diệp

Trong nháy mắt, ba ngày qua đi. Ngải Vi mỗi ngày ngốc tại phòng, chưa từng ra ngoài, nàng đang nghiên cứu vì sao độc tố lại kỳ quái? Nhưng không tìm thấy. Nghĩ nghĩ, liền thở dài!

"Tiểu thư, người thở dài gì vậy? Người ngốc tại trong phòng mấy ngày không ra ngoài, rốt cuộc vội cái gì nha?" Tiểu Tĩnh có chút kỳ quái, nói.

"Không có gì, nghiên cứu một ít thuốc, nhưng không có gì tiến triển, có việc sao?" Ngải Vi uể oải ỉu xìu mà nói.

"Tiểu thư, nếu không thì đi ra ngoài một chút đi? Nói không chừng có linh cảm a." Tiểu Tĩnh đề nghị nói.

"Đúng vậy! Ta như thế nào không nghĩ tới? Đi một chút, thay quần áo đi ra ngoài đi dạo" Ngải Vi cao hứng mà nói.

"Nha, tiểu thư, ta đang nói đến Hậu Hoa viên đi, cũng không phải đi ra ngoài bên ngoài!" Tiểu Tĩnh vội vàng mà nói.

"Ha hả, nhỏ giọng, giống nhau đều giống nhau, đều là đi ra ngoài một chút, nhanh thay quần áo đi, nói không chừng sau khi rời khỏi đây, thật tìm được linh cảm đâu" Ngải Vi vừa nói vừa đẩy Tiểu Tĩnh đi ra ngoài.

Cứ như vậy, hai người ăn mặc nam trang, lại một lần đi ra ngoài...

"Vương gia, thuộc hạ vô năng, tra xét lâu như vậy, cũng chưa tìm ra tin tức" Trong thư phòng, Phong quỳ trên mặt dất đối Nam Cung Dục đứng ở bên cửa sổ nói!

"Một chút tin tức cũng không? Nhưng nàng kia không giống có võ công, như thế nào sẽ không tin tức biến mất đâu?" Nam Cung Dục có điểm mê hoặc nói. Đêm đó cảm giác được nàng cũng không có ác ý gì, nhưng vì sao lại vừa vặn xuất hiện ở suối nước nóng kia?

"Đúng vậy, thuộc hạ đáng chết! Lúc ấy, ngài phân phó đừng để xung quanh có người, chúng ta đều hướng bên cạnh đi, lại không chú ý tới ở giữa có người đi vào." Phong có điểm hổ thẹn mà nói.

"Chính mình lãnh phạt đi, lại tra" Nam Cung Dục lạnh lùng, nói.

"Vâng, thuộc hạ cáo lui" Phong ứng xong, lui đi ra ngoài!

Trên đường một trước một sau đi tới hai người mặc nam trang, nhưng thân hình lại rất nhỏ xinh, không phải Ngải Vi, còn có thể ai?

Chỉ thấy tay Ngải Vi nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, khuôn mẫu có điểm hư, lại có bộ dáng công tử, tuy rằng không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng màu da ngưng bạch, ánh mắt lóe sáng, khiến người thoạt nhìn, cũng là dạng công tử tuấn tiếu, hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường!

"Công tử, chúng ta đang đi đâu?" Tiểu Tĩnh thấp thấp, hỏi.

"Ha hả, đã đói bụng, nếu không đi tìm đồ ăn đi? Ngươi có mang ngân lượng không?" Ngải Vi nhìn Tiểu Tĩnh nói.

"Có, nhưng không nhiều lắm. Công tử, ngươi muốn ăn cái gì?" Tiểu Tĩnh có điểm bất đắc dĩ mà nói.

"Có liền tốt, chúng ta đi thôi" Ngải Vi vừa đi vừa quay đầu lại đối với Tiểu Tĩnh nói!

"Từ từ, nNgải công tử" Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng gào, định nhãn vừa thấy, vị nha hoàn đang đỡ một vị lão phu nhân, vội vàng hướng bên này đi, bên người còn có một vị công tử ôn nhã. Bọn người Ngải Vi vốn định đi tửu lầu ăn cơm, kết quả nhìn đến ven đường có quán, vì thế hai người định ăn ở ven đường. Lúc sau liền một bên dạo, một bên du ngoạn, không nghĩ tới sẽ gặp được vị lão phu nhân này!

"A, là ngài, lão phu nhân, ngài đi dạo phố sao?" Ngải Vi kinh ngạc nói.

"A, đúng vậy, đúng vậy! Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được ngươi. Tới tới, Quý nhi, vị này chính là ân nhân cứu mạng của ta, Ngải công tử" Lão phu nhân hưng phấn.

"Đa tạ Ngải công tử, tại hạ vô cùng cảm kích" Dương Quý thành khẩn mà nói.

Nghĩ mấy ngày hôm trước nghe được nãi nãi ở trên đường té xỉu, gấp chết hắn, trở về nhìn đến nãi nãi không có việc gì mới yên tâm. Bởi vậy, cũng nghe nãi nãi nói chuyện trải qua, còn có phương thuốc điều trị!

"Dương công tử, không cần khách khí, tại hạ chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức gì." Ngải Vi xua xua tay nói.

"Công tử, đã khuya, chúng ta cần phải trở về" Tiểu Tĩnh lôi kéo ống tay áo Ngải Vi, vội vàng nhắc nhở.

"Ách, đã khuya, lão phu nhân, tại hạ cần trở về, hôm nào lại tiếp tục." Ngải Vi cười đối lão phu nhân nói.

"Như vậy nha? Ta còn tưởng thỉnh Ngải công tử đi Quý phủ ngồi đâu" Lão phu nhân đáng tiếc nói.

"A, nãi nãi, về sau có rất nhiều cơ hội, nếu Ngải công tử có việc phải đi trước, chúng ta cũng không thể cưỡng ép nha. Ngải công tử, hy vọng lần sau có cơ hội có thể tới quý phủ ngồi ngồi" Dương Quý khách khí đối Ngải Vi nói.

"Nhất định, nhất định, tại hạ cáo từ" Ngải Vi cũng khách khí mà đáp lại! Vội vàng cùng Tiểu Tĩnh rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK