• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu này Trịnh Thư Mỹ hoàn toàn đồng ý với Hạ Thiên, đời trước Trịnh Thư Mỹ quả thật yêu Thừa Hàn Triết đến chỉ còn nửa cái mạng, 'Trịnh Thư Mỹ' của thời gian này chỉ hận chưa thể moi cả tim gan phèo phổi ra bán để biến bản thân cùng một tầng lớp với họ, ngày ngày bám lấy Thừa Hàn Triết chính là điểm tựa lớn nhất để cô không bị phân biệt đối xử mặc dù trên thẻ sinh viên vẫn một màu xanh dương rất gai mắt Trịnh Thư Mỹ

Cô trẻ con đến nỗi, cả một đời sau này màu xanh dương chẳng còn xuất hiện trong cuộc sống hằng nhày của cô, nó như vết nhơ, là bóng ma tâm lí vô cùng sâu sắc mà Trịnh Thư Mỹ mãi sau này dù đã thành đạt, dù đã trở thành vợ của Thừa Hàn Triết, cô vẫn không thể nào buông xuống được

Thừa Hàn Triết thuở mới lớn vẫn là thiếu niên coi mặt mũi hơn mạng sống, Trịnh Thư Mỹ dù não tàn trong chuyện tình cảm nhưng về học lực vẫn là một học bá hàng thật giá thật

Cô đặt hắn lên đầu quả tim, tài nguyên dồi dào nào cô cũng dành cho hắn

Kể cả vị trí ở căn tin những buổi trưa mà sức đầu mẻ trán mới giành được, hay quyển sách, bài luận, họp nhóm, điểm cộng, suốt bốn năm đại học, chỉ thiếu việc chưa bế Thừa Đại thiếu gia kia vào tolet hộ, Trịnh Thư Mỹ chưa làm thì còn lại cô đều giúp Thừa Hàn Triết xử lí nốt

Đổi lại hắn ta sẽ cho cô một chân "bạn gái tin đồn", không phủ nhận cũng không thừa nhận, hoàn hảo giúp Trịnh Thư Mỹ ngốc nghếch kia xem là chân ái mà hết lòng hết dạ đối đáp..

Trịnh Thư Mỹ giờ nghĩ lại cứ như một câu chuyện cười mà cô là chú hề mua vui cho người khác mà chẳng hay

Hạ Thiên không nhìn thấy nụ cười trào phúng trên mặt của Trịnh Thư Mỹ, anh mãi nhìn vào không trung suy nghĩ gì đó, một lúc sau Hạ Thiên bất chợt hỏi:

“Em không gặp Dạ Lý Huyền đã bao lâu rồi?"

Trịnh Thư Mỹ ngẫm một lát rồi trả lời: “Một tuần”

“Em không sử dụng mạng xã hội à?”

Trịnh Thư Mỹ thành thật lắc đầu, từ lúc trọng sinh, cô cho rằng mạng xã hội khá phiền nên cô không sử dụng nó nữa

Hạ Thiên mỉm cười thở dài như ngầm thừa nhận, Trịnh Thư Mỹ không sử dụng mạng xã hội là điều đương nhiên, anh lôi chiếc smartphone xịn xò của mình ra, mở lướt gì đó một hồi rồi chìa màn hình trước mặt Trịnh Thư Mỹ



Hạ Thiên nói: “Dạ Lý Huyền đăng bức tranh này lên cách đây ba ngày, gia đình cô ấy nộp hồ sơ thôi học ngay ngày hôm sau, em có thấy có gì khác thường không?”

Trịnh Thư Mỹ nhận lấy điện thoại từ tay Hạ Thiên, cô tập trung xem bức tranh trong màn hình, một con gấu bông màu tím rất xinh đẹp, nhưng điều kì lạ là nền bức tranh là màu đỏ, gấu bông đeo trên ngực đoá hoa mẫu đơn màu xanh như bị chôn vùi giữa phông nền đỏ rực

Về mỹ thuật hay nói chung là hội hoạ, Trịnh Thư Mỹ thật sự không có con mắt cảm quan để hiểu thông điệp hay ý nghĩa tác giả muốn truyền tải

Trịnh Thư Mỹ càng nhìn càng có cảm giác bức bối khó tả, cô nheo mi, lại cố căng mắt đưa màn hình điện thoại áp sát mặt mình, đến nỗi Hạ Thiên phải lấy lại điện thoại, anh cười mắng:

“Em định chui vào trong đó à?”

Hạ Thiên lấy điện thoại đi, sự căng thẳng chẳng biết từ đâu của Trịnh Thư Mỹ mới cơ hồ giảm đi đôi chút, cô nghe Hạ Thiên hỏi:

“Thấy thế nào?”

Trịnh Thư Mỹ thành thật sắp xếp lại ngôn từ để trả lời câu hỏi của Hạ Thiên, cô nói:

“Rất bí bách”

“Em có biết mỗi một màu sắc đều mang ý nghĩa khác nhau không? Ngoài việc vận dụng màu sắc ngoài việc tạo cho bức tranh thêm hoài hoà bắt mắt ra nó còn phản ánh tâm lí của tác giả và môi trường xung quanh, hoặc thông điệp người vẽ muốn truyền tải"

Hạ Thiên ngừng một chút rồi nói tiếp:

"Màu tím thể hiện cho sự tự do, phóng khoáng, con gấu bông đó có thể chính là Dạ Lý Huyền

Trên ngực trái nơi tim có một chiếc nơ màu xanh, vị trí đó em thường thấy người ta treo gì ở đó?”

“Huy chương” Trịnh Thư Mỹ không cần suy nghĩ đã trả lời ngay

“Đúng” Hạ Thiên gật gù giải thích:

“Trường hợp này không phải mang huy chương mà là hoa mẫu đơn màu xanh da trời” Hạ Thiên lại đặt câu hỏi cho Trịnh Thư Mỹ

“Hoa mẫu đơn trên ngực trái, em thấy nó ở đâu?”

Trịnh Thư Mỹ như học trò ngoan, mỗi câu Hạ Thiên nói cô đều rất tập trung lắng nghe, về câu hỏi Trịnh Thư Mỹ cũng tập trung suy nghĩ, cô ngẫm nghĩ một lúc, Hạ Thiên bước song hành bên cạnh cũng chẳng thúc giục cô, yên lặng chờ Trịnh Thư Mỹ trả lời

Phải qua một lúc lâu sau, khi hai người bước ra khỏi toà nhà khoa nghệ thuật, Trịnh Thư Mỹ mới lên tiếng, cô như đứa trẻ vừa giải được bài toán khó, giọng nói phát ra thêm vài phần phấn khởi:



“Mẫu giáo, bé ngoan, được khen thưởng”

Hạ Thiên nhìn đôi mắt hạnh Trịnh Thư Mỹ long lên nhìn anh, suýt chút nữa anh đã không kìm được mà xoa đầu cô khen ngợi, nhưng anh cuối cùng cũng không làm vậy, Hạ Thiên vẫn thái độ hoà nhã, anh nói:

“Ừm, em nghĩ đúng rồi, hoa hồng bé ngoan thường chỉ mang màu đỏ hoặc hồng, nhưng trong tranh lại có màu xanh, màu xanh da trời là màu của hi vọng, theo trường hợp này có thể lí giải rằng người đeo nó cho con gấu kia đặt rất nhiều hi vọng lên nó chứ không phải vì gấu ngoan mà được khen thưởng..”

Trịnh Thư Mỹ càng nghe càng hăng, cô thật sự bị cuốn hút bởi cách phân tích này của Hạ Thiên, Trịnh Thư Mỹ hỏi:

“Vậy phong nền màu đỏ thì thế nào?”

Hạ Thiên bước qua bậc thang, anh và Trịnh Thư Mỹ chẳng hẹn mà ngầm hiểu ý, cả hai cùng ngồi xuống ghế đá gần đó, Hạ Thiên mở laptop lên gõ vào thanh tìm kiếm, vài giây sau, màn hình laptop phủ một màu đỏ rực, anh xoay màn hình đối diện Trịnh Thư Mỹ

“Em nhìn vào nó đi, tập trung vào”

Trịnh Thư Mỹ ngoan ngoãn nghe theo, chăm chú nhìn vào màn hình đỏ như máu trước mắt, cả mắt cũng dường như chưa hề chớp, Hạ Thiên ngồi bên cạnh cũng mang ánh nhìn như vậy, nhưng không phải cùng Trịnh Thư Mỹ nhìn vào màn hình

Mà anh đang nhìn Trịnh Thư Mỹ, ở khoảng cách rất gần

“Được rồi” Hạ Thiên kéo laptop ra, mắt Trịnh Thư Mỹ phải một lúc sau mới lấy lại được tiêu cự, cô bấy giờ cảm giác hơi choáng đầu, Hạ Thiên chẳng đợi Trịnh Thư Mỹ hoàn toàn tỉnh táo, anh lại chìa màn hình trước mặt cô, nhưng giờ là bức tranh của Dạ Lý Huyền, Anh nói:

“Giờ em nhìn bức tranh này có cảm giác thế nào?”

Trịnh Thư Mỹ như bị thôi miên, từng lời nói của Hạ Thiên cô điều ngoan ngoãn thực hiện như một con rối, đến nỗi cô cũng không hề phát hiện ra

“Vây hãm” Trịnh Thư Mỹ vừa nói xong như ngộ ra, cô lớn giọng gấp gáp: “Lý Huyền bị giam giữ”

Hạ Thiên lắc đầu: “Không hẳn”

Anh chỉ vào góc trái bức tranh, tiếp tục giải thích:

“Em nhìn xem nơi này có rất nhiều mẫu đơn xanh nước biển”

Hạ Thiên lại tiếp tục chỉ qua góc phải: “Nơi này lại có một chú bướm, nhưng chỉ có chỗ hoa mẫu đơn là có đường đi, hơn nữa, hoa mẫu đơn đeo ngực trái thường là người thân gửi gắm hi vọng

Theo anh nghĩ, có thể Dạ Lý Huyền bị người nhà giam lõng, bắt cô ấy phải đi theo sự sắp xếp của họ, cánh bướm cô độc bên phải là khao khát muốn phản kháng của Dạ Lý Huyền, nhưng em xem, cô ấy không vẽ con đường nào đến đó”

Trịnh Thư Mỹ nhìn chỗ Hạ Thiên chỉ, quả thật có một chú bướm rất nhỏ, dường như bị phong nền đỏ rực kia nuốt chửng, Trịnh Thư Mỹ cố nhớ lại, Dạ Thần Nữ mãi sau này mới trở nên nổi tiếng



Thời gian đó chắc tầm khi Trịnh Thư Mỹ đã 24, 25 tuổi, mà họ lại bằng tuổi nhau, điều quan trọng là cô chưa từng có ấn tượng về việc mình học chung với Dạ Lý Huyền những năm đại học

Đời trước, Trịnh Thư Mỹ có tìm hiểu qua Dạ Thần Nữ, chỉ duy nhất họ Dạ chứng minh Dạ Thần Nữ ngông cuồng là tiểu thư Dạ Gia, còn lại không thể tìm thấy thông tin nào nữa

Trịnh Thư Mỹ lúc đó chẳng nghĩ nhiều, dù sao giới quý tộc làm gì, cô cũng không thể đoán hết được

Nhưng hiện tại xâu chuỗi lại, có khi đây chính là thời điểm Dạ Lý Huyền bị ép bỏ ước mơ, Trịnh Thư Mỹ bỗng nhiên nhớ tới nét mặt ngạo nghễ, bất cần, đôi mắt mang đầy ý nghĩa điên cuồng, chống đối, và những bức tranh khắc hoạ rõ nét hiện thực xã hội ấy của Dạ Thần Nữ trong kí ức, thật quá xa lạ với ánh mắt tràn trề tuổi trẻ, sức sống của Dạ Lý Huyền hiện tại, Trịnh Thư Mỹ không thể biết Dạ Lý Huyền có thật sự từ bỏ ước mơ hay không?

Cô không có quyền quyết định hay phán xét câu chuyện người khác đã trải qua, vì cô là người ngoài cuộc

Nhưng Trịnh Thư Mỹ muốn nghe chính miệng Dạ Lý Huyền nói, là theo đuổi hay từ bỏ..??

Trịnh Thư Mỹ đứng lên, ánh mắt thập phần kiên định, cô hỏi Hạ Thiên:

“Anh biết nhà Lý Huyền ở đâu không?”

Hạ Thiên thấy phản ứng của Trịnh Thư Mỹ, không khỏi ngoài dự đoán, anh biết hai người họ là bạn, nhưng cũng biết họ vừa mới quen chưa được bao lâu, không nghĩ khi anh nói ra chuyện này Trịnh Thư Mỹ lại phản ứng mạnh đến vậy

“Em định đến đó à?” Hạ Thiên hỏi

Trịnh Thư Mỹ thành thật gật đầu, cô muốn biết Dạ Lý Huyền có thật sự như cô nghĩ hay không hay do Trịnh Thư Mỹ quá nhạy cảm

Hạ Thiên kéo Trịnh Thư Mỹ đứng như trời trồng xuống, anh bật cười:

“Cô nương, nhà họ Dạ không phải ai cũng muốn là vào được đâu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK