• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Tần vừa dứt lời, Trịnh Thư Mỹ lập tức chết lâm sàng tại chỗ, không những vậy, cả hiện trường gần như chẳng còn một ai sống sót..

Từ đằng xa, Kiều Nguyệt đang kéo Thừa Hàn Triết đến cũng vừa vặn nghe tròn vành rõ chữ câu nói của Tạ Tần

Hai người đến nơi, hiện trường lại càng thêm náo nhiệt, yêu hận tình thù hai đời đều tụ về một chỗ, Thừa Hàn Triết nhìn Trịnh Thư Mỹ, Trịnh Thư Mỹ nhìn Kiều Nguyệt, Kiều Nguyệt nhìn Tạ Tần, Tạ Tần lại nhìn Trịnh Thư Mỹ…

Vòng lập này thật là thú vị

“Mỹ…à không.. Tiểu Mỹ, a Linh mắng em là nó có lỗi trước, em cũng đánh nó rồi thì coi như huề đi, người ta nói không đánh không thân mà

A Linh cũng như Tiểu Huyền, đều là em gái anh cả, anh cũng từng nói xem em là em gái thì ba đứa là người một nhà rồi không phải sao..

Dĩ hoà di quý, dĩ hoà di quý nhá..”

Dạ Tuỳ Lâm khó xử phá tan bầu không khí bất thường này

Anh chỉ thấy náo nhiệt nên ghé qua một chút ngờ đâu lại gặp phải tình huống éo le thế này

Bênh em gái không được, có Tạ Tần ở đây mà lên mặt với Trịnh Thư Mỹ thì không hay

Huống hồ, Tạ Tần còn đánh phủ đầu thế kia thì chắc chắn Tạ Tần có ý chống lưng cho Trịnh Thư Mỹ

Aizzzz da… mấy thằng rựa râu tóc xồm xoàn, ba ngày tắm một lần, nửa tháng ra ngoài một lần ở nhà còn đáng yêu hơn, ít ra chỉ cần có tiền thì muốn mấy cái mạng của bọn chúng cũng được..!!

Dạ Tuỳ Lâm thật sự nghĩ vậy

“Anh…” Dạ Tuỳ Linh ấm ức gọi như muốn Dạ đương gia kia mủ lòng với mình

Dĩ hoà di quý, nói trắng ra là Dạ Tuỳ Lâm đang ở trước bàn dân thiên hạ bao che cho Trịnh Thư Mỹ

Đứa em gái ruột, thiên kim tiểu thư nhà họ Dạ phải chịu một tát rồi cừoi hề hề bảo không sao, không đau chút nào, chị em đùa vui một chút thôi ư..??

Dạ Tuỳ Linh sống đến từng tuổi này còn chưa từng bị muỗi cắn nữa đấy..!!



“A, sao đông đủ thế này” Kiều Nguyệt như chẳng biết tình hình đang khó xử thế nào, cô ta bật mood nữ chính “marry sue” tiến vào giữa đám đông, buộc Thừa Hàn Triết dù không muốn cũng phải vào theo

Kiều Nguyệt đến bên cạnh Hạ Thiên, Trịnh Thư Mỹ thấy Kiều Nguyệt đến chân cũng tự khắc lùi xuống một bước, Hạ Thiên đều thấy, anh chỉ vừa cau mày Kiều Nguyệt đã đứng bên cạnh tươi cười nhìn mình:

“Anh, sao lúc sáng không đợi em đến trường cùng, lúc em xuống nhà cậu Vũ nói anh đi rồi nên cậu ấy phải đưa em đến trường rồi mới đến công ty đó”

“À…anh có việc gấp phải đi trước, xin lỗi nhé” Hạ Thiên dời tầm mắt ra khỏi người Trịnh Thư Mỹ để trả lời Kiều Nguyệt

“Không sao, lâu rồi em mới đi cùng cậu Vũ nên cũng vui lắm”

“Cậu Vũ trong miệng cô gái đó không phải là Chủ tịch Hạ, Hạ Vũ đấy chứ..???”

“Nghe gì không? Ở chung nhà đó, còn gọi Hạ đàn anh là anh ngọt liệm kia kìa”

“Nhưng cô ta đi chung với Thừa Đại thiếu gia mà”

“Đúng đúng, hôm qua tôi thấy Thừa Đại thiếu gia lên xe cùng một cô gái, giờ nhìn rõ thì ra là mỹ nhân trước mặt này, thảo nào….”

Đám đông xì xào bán tán, mọi ánh nhìn chuyển từ Trịnh Thư Mỹ sang Kiều Nguyệt

Một cái tát mà kéo hết cố nhân tụ hội thế này thì Trịnh Thư Mỹ thật sự có bản lĩnh mảng Marketing

Dạ Lý Huyền quan sát Trịnh Thư Mỹ, cô nhóc thấy bạn mình chuyển biến sắc mặt thật sự rất sống động, cô từ đanh đá ngang tàng, đến rụt rè bối rối, và sau sự gia nhập của Thừa Hàn Triết và Kiều Nguyệt là sự ghét bỏ không hề dấu diếm

Cô nàng kéo Trịnh Thư Mỹ dần thụt lùi về sau, nhỏ giọng gọi:

“Mỹ Mỹ, cậu ổn không vậy?”

Trịnh Thư Mỹ gật đầu:” Tớ không sao, Lý Huyền, chúng ta rời khỏi đây được không?"

Cánh môi Trịnh Thư Mỹ càng lúc càng nhạt đi

Đi thì đi thôi, có gì phải sợ..

Dạ Lý Huyền thành thành thật thật nghĩ

Nhưng vấn đề là, kết thúc chuyện này thế nào đây, hay là thần không biết quỷ không hay mà chuồn nhỉ..?

Giữa lúc Dạ Lý Huyền vẫn còn mải mê nghĩ cách chuồn sao cho đẹp, Tạ Tần đã từ đâu xuất hiện sau lưng Trịnh Thư Mỹ khiến cô giật mình

- Mới giây trước còn đứng cạnh Dạ Tuỳ Lâm kia mà

Tạ Tần không nói gì, chỉ kéo Trịnh Thư Mỹ áp lưng tựa vào anh như tấm khiên cứng cáp bao bộc lấy cô, làm điểm tựa cho cô, bảo vệ cô

Người ngoài nhìn thoáng qua chỉ thấy hai người một trước một sau, riêng Trịnh Thư Mỹ mới biết được

Tấm lưng gầy guộc của cô đang cảm nhận được hơi ấm từ Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ hoảng hốt, cô nhóm người định thoát ra nhưng vô ích, Tạ Tần đã ở nơi người khác không thấy, dùng lực tay nhẹ như không của mình giữ cánh tay Trịnh Thư Mỹ

Tạ Tần chẳng đợi Trịnh Thư Mỹ hoàn hồn, anh cúi người ghé sát tai cô, nhỏ giọng:



“Không khoẻ thì tựa vào tôi đi, còn nếu muốn rời khỏi đây thì nói với tôi một tiếng…

Tôi ở ngay sau em”

Thịch…thịch…thịch…

“Tôi…tôi ổn”

“A còn có anh Tần ở đây nữa nè, anh….” Kiều Nguyệt vừa nói đến đó đã bị Thừa Hàn Triết kéo lại, thân phận của Tạ Tần là một bí mật, Thừa Hàn Triết ở trường còn chẳng dám lại gần gọi một tiếng “cậu”, mặc dù Tạ Tần chưa hề lên tiếng về chuyện đó

Kiều Nguyệt nhìn phản ứng của Thừa Hàn Triết cùng ánh mắt của Tạ Tần tự nhiên không đánh cũng thông, cô ta thoáng bối rối rồi im bặt

Vốn là câu chuyện của Dạ tiểu thư bị một sinh viên thuộc dạng đặc biệt đánh, từ lúc nào tiêu điểm đều đặt lên mỹ nhân bí ẩn xuất hiện sau cùng, Kiều Nguyệt này rồi

Dạ Tuỳ Linh ấm ức đứng khuất sau đám đông, Dạ Lý Huyền vừa mới hùng hùng hổ hổ la lói ỏm tỏi đang đứng gần Trịnh Thư Mỹ tìm cách chuồn đi vì bạn mình không ổn, Hạ Thiên vốn cũng chỉ là người qua đường góp vui giờ đã bị Kiều Nguyệt kéo vào giữa vòng tròn

Còn Dạ Tuỳ Lâm đến cùng Tạ Tần kia, không nói đến anh ta, anh ta còn cảm tạ trời đất

Thân phận của nữ chính xinh đẹp kia vẫn cuốn hút hơn, vì thế một số người đánh bạo lên tiếng hỏi:

“Hạ Thiên, mỹ nữ này là ai thế, không giới thiệu chút à?” Một chàng thanh niên trạc tuổi Hạ Thiên nhanh mồm hỏi trước

Hạ Thiên thoáng chần chừ, anh trả lời:

“Đây là Kiều Nguyệt, là em họ của tôi”

“Họ hàng thế nào?”

“Tôi gọi anh Thiên là anh, cậu Vũ là cậu, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, hiện tại tôi đang ở nhà anh ấy” Kiều Nguyệt vui vẻ giới thiệu như cách cô ta xuất hiện rực rỡ giữa đám đông

Quoaaaaaa, đại đại tiểu thư nhà họ Hạ đây sao?

Một người khác liếc thấy Thừa Hàn Triết vẫn kè kè bên cạnh Hạ tiểu thư kia, còn chê chưa đủ dramma nên cố tình thêm chút củi vào hun nóng:

“Vậy còn Thừa Đại thiếu gia là thế nào vậy mỹ nữ”

Kiều Nguyệt liếc mắt nhìn Thừa Hàn Triết như muốn hắn ta tự thừa nhận quan hệ của họ, Trịnh Thư Mỹ đứng sau quan sát mà cười thầm, cô biết câu trả lời của Thừa Hàn Triết là gì

Còn ai hiểu hắn ta hơn cô được nữa chứ..!

- Khung cảnh đặc sắc thế này, đời trước không có thật là thiếu sót nhỉ, nếu Trịnh Thư Mỹ đời trước nghe được Thừa Hàn Triết ở giữa đám đông đánh dấu chủ quyền lên Kiều Nguyệt như thế thì có còn ngu ngốc mù quáng yêu hắn ta nữa không nhỉ..?

“Em cười cái gì?” Tạ Tần bỗng nhiên lên tiếng

“Tôi…không có cười…”

Tên Satan biến thái này, đứng sau lưng tôi để canh tôi nếu có ý phán xét cháu anh thì anh bênh vực người nhà à, xin lỗi tôi không rảnh hơi so đo với trẻ con..

“Chúng tôi cũng cùng nhau lớn lên, cô ấy…” Thừa Hàn Triết ngừng giây lát, khoảnh khắc hắn ta chần chừ, Trịnh Thư Mỹ chẳng hiểu sao lại có chút khẩn trương



“....là thanh mai trúc mã và là vị hôn thê của tôi” Thừa Hàn Triết ngưng giây lát rồi cũng nói hết điều cần nói, ánh mắt hắn khi nói hết câu còn lơ đễnh lướt một vòng quanh hiện trường

“Vậy, Trịnh Thư Mỹ kia phải làm sao..? Thật quá đáng thương rồi..”

“Cả cái khoa này ai mà chẳng biết cô ta vào trường này vì Thừa Hàn Triết, hôm nay người ta lại công khai bạn gái giữa bàn dân thiên hạ thế thì quá tội nghiệp rồi.”

“Không phải nha, hôm party cậu không tham gia hả, hôm đó Trịnh Thư Mỹ đã khẳng định không thích Thừa Hàn Triết rồi mà…”

Tiếng xì xào bàn tán không dứt, nữ chính Kiều Nguyệt thì đỏ mặt ngượng ngùng, dáng vẻ thực sự là động lòng nam nhân

Hạ Thiên biết mối quan hệ của hai người họ, dù gì Kiều Nguyệt cũng cùng anh lớn lên, anh dù vậy nhưng cũng chưa từng quan tâm tình cảm của hai người kia thế nào, nhưng giờ phút nghe câu trả lời này của Thừa Hàn Triết, Hạ Thiên lại tìm kiếm thân ảnh Trịnh Thư Mỹ

Dạ Lý Huyền là thiếu nữ khô khan trong mắt chỉ có màu vẽ và Mỹ Mỹ, vốn phải nát óc tìm cách chuồn mà vớ phải tô cơm chó to con mẹ nó tướng của đôi tiên đồng ngọc nữ từ trên trời rơi xuống, xướng tuồng trước mặt nhất thời bị sốc văn hoá toàn tập

Cô nhóc nhăn cơ mặt hết cỡ như ăn phải giấm, vừa quay qua bên trái định túm tay Trịnh Thư Mỹ chạy đi thì đáng nhẽ bên cạnh phải có một người cao một mét sáu lăm nặng bốn mươi ba cân đã hoàn toàn bốc hơi mất dạng

Và vị Dạ đương gia tương lai cũng mất luôn kết nối với partner đi cùng trong sự ngỡ ngàng, ngơ ngác của chính chủ

…..

“Anh…Tạ đàn anh…từ từ…đừng kéo, tôi theo không kịp” Trịnh Thư Mỹ la lói om tỏi ngay đằng sau thiếu niên phái toàn chân kia

Cả Trịnh Thư Mỹ cũng chẳng biết mình thoát ra đám đông kia bằng cách nào nữa, chỉ nhớ Tạ Tần kéo một cái, cô đã ở đây như anh có phép dịch chuyển tức thời trong mấy bộ phim tiên hiệp

Tạ Tần nhanh đến mức, câu trả lời của Thừa Hàn Triết là gì Trịnh Thư Mỹ còn chưa kịp nghe

“Tạ đàn anh….” Trịnh Thư Mỹ bị lôi đi xềnh xệch bực dọc gọi lần nữa

“A, anh làm gì vậy, bỏ tôi xuống, bỏ xuống mau…”

Tạ Tần chẳng nói lời nào, anh quay người là đã nhẹ nhàng bế Trịnh Thư Mỹ lên, còn hăm doạ:

“Em mà la nữa là tôi hôn em đấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK