Trịnh Thư Mỹ đã từng thấy khó hiểu vì sao tên sĩ diện như hắn lại đơn giản trong cách ăn mặc như vậy..??
Cho đến khi chiêm ngưỡng gara xe cực kì hoành tráng mà có lẽ hơn phân nửa dân số nước này dù cố gắng cả đời cũng không thể thấy được, tất cả các siêu phẩm đều cùng một người sở hữu như vậy
Trịnh Thư Mỹ mới biết Thừa Hàn Triết làm màu, hắn chính là thể hiện cho người ta thấy hắn là thiếu gia bình dị gần gũi, nhưng có ai biết hắn chưa bao giờ vắng mặt trong các buổi tiệc thâu đêm hay những trận đua xe két tiếng đâu..
Hôm nay Thừa Hàn Triết mặc một chiếc áo khoác bomber xanh nhạt, bên trong là áo phông trắng đơn giản cùng quần jeans xanh
Trịnh Thư Mỹ tiện tay giúp hắn giữ áo rồi treo bên cạnh, cô quay về ghế rồi đợi Thừa Hàn Triết cởi nốt chiếc áo bên trong
Qua một lúc, lưng trần lộ ra, da thịt thiếu niên trắng trẻo, cơ bắp dù khác chắc nhưng vẫn còn non nớt, Thừa Hàn Triết cao 1m83 nặng 74 cân, là cân nặng theo suốt hắn đến lúc hắn trở thành chồng của Trịnh Thư Mỹ
Trịnh Thư Mỹ còn biết rất rõ, Thừa Hàn Triết ngoài đua xe ra còn rất thích thể thao, đặc biệt là bóng rổ
Thừa Hàn Triết chọn chơi bóng rổ mỗi tuần ba lần, hai lần vào thứ 3 và 5, một lần vào chủ nhật, duy chủ nhật hắn có thể dành thời gian hơn 6 giờ chỉ để chơi bóng rổ
Thừa Hàn Triết rất thích bóng rổ, và hắn thật sự hợp với môn thể thao đó
Trịnh Thư Mỹ nhìn thấy vết sẹo bên vai phải, cô nhìn thấy nó như nhìn thấy một kỉ vật, nó vẫn y như trong trí nhớ của cô, nó không quá dài, lại nằm lệch về một bên, mỗi lần cô và Thừa Hàn Triết quan hệ vợ chồng, đó lại là nơi cô dành nhiều sự âu yếm nhất
Thừa Hàn Triết từng không cho cô chạm vào đó khi hắn tỉnh táo, nhưng những khi khoái cảm đạt đến cực độ, Trịnh Thư Mỹ vẫn không thể kiềm chế được mà âu yếm hôn lên
Qua một đời nhìn lại, thì ra nó lại xấu xí đến thế, xấu đến mức cô nhớ lại những cái hôn kia đều tự mình muốn nôn
“Cô không làm đi, còn ngồi ngơ ngác đó làm gì?”
Thừa Hàn Triết đợi lâu đến mức phải gọi người đang ôm hộp thuốc màng kia
“À…vậy tôi xem một chút nhé”
Trịnh Thư Mỹ ghé đầu vào vai Thừa Hàn Triết quan sát, quả nhiên được ném từ trên tầng cao, vết bầm đang chuyển từ đỏ sưng thành tím là đủ biết lực tác động của nó lớn đến mức nào
Hơi thở ấm nóng của thiếu nữ chỉ lướt nhẹ qua vai đã tan biến, Trịnh Thư Mỹ quay về vị trí ban đầu, cô nói:
“Để tôi chườm đá cho anh trước đã”
Là bác sĩ bất đắc dĩ của “chồng” suốt bốn năm làm “vợ” nên mấy vết thương này của Thừa Hàn Triết không làm khó được cô, Trịnh Thư Mỹ chỉ mất vài phút để tìm và đặt túi đá lên được vai Thừa Hàn Triết
Khoảnh khắc lạnh lẽo của túi chườm áo vào da, Thừa Hàn Triết khẽ rụt vai về rồi rên một tiếng, Trịnh Thư Mỹ chỉ vì điều đó mà bật cười
“Cô cười gì?”
Trịnh Thư Mỹ chỉnh lực cổ tay để nhẹ nhàng di chuyển túi đá, cô trả lời:
“Đau thì nói là đau đi, tôi sẽ nhẹ tay”
“Tôi không đau, từ đầu tôi đã nói là không đau là cô kéo tôi đến đây thôi”
“Ờ ờ, anh nói không đau thì không đau, được chưa?”
Tên bướng bỉnh này vẫn như vậy, không bao giờ chấp nhận bản thân yếu đuối
Trịnh Thư Mỹ yên lặng xoa một hồi thì dừng lại kiểm tra, cô dùng tay ấn nhẹ xuống, Thừa Hàn Triết khẽ giật một cái, Trịnh Thư Mỹ xấu xa ấn tiếp một cái nữa mạnh hơn, lúc này Thừa Hàn Triết giật bả vai lại, hai mắt hắn ngấn nước hung dữ nhìn Trịnh Thư Mỹ, lại bắt gặp ánh mắt xấu xa cùng nụ cười ẩn hiện nơi khoé môi của cô:
“Cô cố tình”
Cánh môi hắn run lên vì đau hay vì tức cũng chẳng rõ nhưng Trịnh Thư Mỹ chỉ cần nghe được tone giọng kia cũng đủ biết cô đạp trúng đuôi hắn rồi
Trịnh Thư Mỹ xem như không thấy, cô đặt túi đá lên bàn, nhạt nhạt ngó lơ thái độ của hắn:
“Tôi nghĩ anh nên đến bệnh viện đi, hình như trật khớp hay bong gân gì rồi..”
Thừa Hàn Triết lấy áo mặc vội vào người, hắn bị Trịnh Thư Mỹ làm đau phát cáu, Thừa Hàn Triết đứng lên, vớ tay lấy áo khoác, hằn học nói:
“Tôi tự biết làm thế nào, tôi bị điên mới đến đây cùng cô, thà tôi tự mình đến bệnh viện còn hơn ở đây bị cô chơi khâm"
Trịnh Thư Mỹ đứng lên theo hắn, cô vẫn hành xử từ tốn như cô chẳng hề làm gì hắn cả
“Tôi đang kiểm tra vết thương của anh thôi, Đại Thiếu Gia nghĩ vậy là oan cho tôi quá rồi..”
“..Cô…” Thừa Hàn Triết không nói nữa, hắn cầm áo đi thẳng ra cửa, nhưng đến nơi lại đứng đó chẳng đi
“Sao vậy?” Trịnh Thư Mỹ thấy hắn loay hoay ở tay nắm cửa mãi thì tiến lại hỏi
“Cửa bị khoá rồi..”
“Sao lại khoá, lúc nãy tôi vào không vấn đề mà..??”
Trịnh Thư Mỹ lại gần, Thừa Hàn Triết né qua để cô tự mình kiểm tra, quả thật cửa bị khoá trái, dù tay cầm vẫn xoay được nhưng không tài nào đẩy ra được, giống như cố tình bị ai dùng gì đó chắn ngang
Hai người họ nhìn nhau, Trịnh Thư Mỹ muốn nói:
“Thừa đại thiếu gia, hay là anh tông cửa đi”
Nhưng nghĩ lại Thừa Hàn Triết đang bị thương không nhẹ, nên ác niệm ấy tạm thời dằn xuống
“Anh gọi người đến giúp đi”
Trịnh Thư Mỹ bất lực buông tay, Thừa Hàn Triết cũng nhìn cô bằng ánh mắt y hệt, hắn ta nhẹ giọng:
“Tôi không mang theo điện thoại”
What the...!!!. Có gì hot? Chọt thử t𝙧ang -- TR𝓊M TRU𝙔𝙀𝙉.ⅴn --
“Vậy thì nằm chờ sung rụng thôi, tôi cũng chẳng mang theo đâu” Trịnh Thư Mỹ rất bình tĩnh đi đến giường trống, bỏ giày rồi leo lên nằm xuống, phòng y tế trường A vốn rất náo nhiệt, cậu ấm cô chiêu cáo bệnh trốn tiết là chuyện như cơm bữa, huống hồ còn có thầy y tế túc trực ở đây mà
Chắc thầy ấy chỉ đi loanh quanh đâu đó..
Chẳng bao lâu sẽ có người đến thôi..
Trịnh Thư Mỹ nghĩ được vậy nên an tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, cô nghe âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn đoán được Thừa Hàn Triết cũng đến giường bên cạnh mà nằm xuống, không gian yên tĩnh đó chẳng kéo dài được bao lâu thì trời đổ mưa..
Trịnh Thư Mỹ nằm im giả chết thật sự rất điêu luyện, gió rít ầm ầm ngoài kia mà cô vẫn không hề động dù chỉ một cọng mi, mặc dù cô không hề ngủ
Thừa Hàn Triết đang bị thương, hắn sợ sấm, lại là kẻ sĩ diện, Trịnh Thư Mỹ sẽ nằm đây đợi hắn quỳ xuống khóc lóc van xin cô giúp đỡ mới thôi
Sau những trận gió rít gào không ngừng thì mưa cũng ầm ầm kéo tới, cửa sổ phòng y tế vì gió mà va đập liên tục tạo nên những âm thanh kít kít ê răng
Mưa ngày càng lớn, trời bắt đầu nổi những cơn sấm đầu tiên, nó theo tiếng mưa mà đánh đùng đoàng, vang dội cả một góc trời
Trịnh Thư Mỹ càng khoái chí, cô mãi mê nghĩ đến viễn cảnh Thừa Hàn Triết co ro một góc run rẩy khóc thút thít, khi đó cô sẽ ngồi xổm trước mặt hắn, vuốt ve gương mặt trắng bệch kia vỗ về:
“Đại thiếu gia cuối cùng cũng có ngày này, thật là đáng thương nha, xin tôi một chút, tôi sẽ giúp anh..”
Rồi Thừa Hàn Triết sẽ dập đầu cầu xin cô che chở hắn, giúp đỡ hắn..
Cô nhất định sẽ bắt hắn sủa gâu gâu..
Hâhhaaaa, Trịnh Thư Mỹ thật biết tưởng tượng a..
Soạt….kéttttt
Đến rồi, hắn bắt đầu sợ rồi, tốt lắm
Sấm to hơn nữa đi, đánh mạnh vào, đánh thật là lớn nào..!!!
Khi mà tất cả đều nằm trong dự đoán của Trịnh Thư Mỹ, thì cảm giác ấm áp ập đến
Thừa Hàn Triết gương mặt trắng bệch không biết vì đau hay vì sợ đang dùng chiếc áo khoác của mình đắp lên người Trịnh Thư Mỹ
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng như sợ đánh thức cô, khi chiếc áo khoác đã yên vị trên người Trịnh Thư Mỹ, Thừa Hàn Triết lại quay về giường bên cạnh nằm xuống, ôm vai, nhắm chặt mắt
Và người mở mắt tiếp theo là Trịnh Thư Mỹ, cô không thể nào tin được Thừa Hàn Triết lại làm thế này, hắn cả đời trước dù là vợ chồng cũng chưa từng đối với cô ôn nhu như thế, cả những lần quan hệ xác thịt
Cái mà Trịnh Thư Mỹ cảm nhận được chính là cô là nơi phát tiết của hắn, lần đầu tiên hai người làm tình chính là một đêm hắn say khướt, khi đó hai người đã kết hôn gần nửa năm
Đó là lần đầu tiên của Trịnh Thư Mỹ nhưng tên khốn đó chẳng nhẹ nhàng chút nào, hắn phát tiết xong chẳng thèm đoái hoài đến trạng thái của cô, câu mà hắn nói đầu tiên sau đó cuộc hoan lạc đó là:
"Trẻ con rất phiền phức, em uống thuốc tránh thai đi"
Và những lần sau đó đều như vậy, người uống thuốc là Trịnh Thư Mỹ mà tên chồng khốn nạn đó thì chẳng bao giờ chịu đeo bao
Tên khốn ích kỷ đó giờ lại vì sợ Trịnh Thư Mỹ lạnh mà đắp áo khoác của hắn cho cô
Nơi tay Trịnh Thư Mỹ siết chặt lấy góc áo, cô không cần, Thừa Hàn Triết là một tên ích kỷ đến bệnh hoạn, những gì hắn làm với cô ở đời trước Trịnh Thư Mỹ vĩnh viễn không thể quên
Cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà buông xuống được, cô đã nói mình sống lại một đời sẽ không tranh giành nhưng không có nghĩa không phòng bị
Vì có một số người, vốn không xứng đáng làm người
Trịnh Thư Mỹ quay đầu nhìn Thừa Hàn Triết, đôi mắt hạnh hừng hực sát ý nhìn thấy một thiếu niên Thừa Hàn Triết như sâu mọt rắn rết đang nằm co ro ở đó
Hắn thật sự run rẩy đúng như những gì Trịnh Thư Mỹ tưởng tượng, cô hả hê đấy nhưng tại sao chỉ vì một chiếc áo khoác cô lại không thể đứng lên hành động như cô vốn nghĩ trước đó..