Cô gái với dáng người khá béo cùng hai bên gò má chi chít đốm tàn nhang đang giữ chặt nó trong tay mà chạy thục mạng ra khỏi toà thư viện
Cô ta chạy mãi chạy mãi đến nơi vắng người mới ục ịch ngồi xuống thở dốc, mặc dù đã thấm mệt nhưng miệng vẫn không quên trào phúng rất thoã mãn:
“Đồ ngu, chưa thấy ai ngu như mày, mất đồ còn la oang oang, người ta nói mày là học bá IQ phải hơn 140 nhưng tao thấy mày chắc chắn là con bịt bợm ăn cắp chất xám của người khác…
Đồ ngu đần.."
Cô gái mập chửi xong thì tìm ghế đá ngồi xuống, nhàn nhạt lấy laptop mở ra, cô ta còn chẳng thèm nhìn xung quanh xem có ai khác ngoài mình không đã gim USB vào click kiểm tra
Màn hình chỉ vừa loé một cái lại tắc liệm, cô ta cau mày ấn enter vài lần, miệng vẫn còn lầm bầm chửi rủa cái quái gì đang xảy ra thì màn hình lại sáng lên
Dòng chữ: “You’re stupid” to tướng chạy dọc màn hình rồi dừng lại ở giữa trung tâm, bấy giờ cô gái mập ụ kia mới biết được mình bị lừa
"Cái đéo gì...!!!"
Đường Hải Như vội vàng rút USB ném đi, đóng laptop lại rồi đứng lên, vội vã bỏ đi..
Những tưởng thần không biết quỷ không hay vì trốn kĩ trong bọc, sáng hôm sau, cây kim quá khổ kia có mặt trên bảng thông báo của nhà trường vì hành vi cố tình hãm hại bạn học bằng vũ lực và cả tinh thần
Chỉ trong một đêm, toàn bộ thông tin trong laptop của cô gái béo ú kia đã bị đánh cắp
Cô ta tên Đường Hải Như, là sinh viên năm nhất khoa kinh tế, cùng khoá với Trịnh Thư Mỹ, gia cảnh không quá nổi bậc cũng không quá tầm thường, tuy là sinh viên trường A hệ chính quy nhưng là đi cửa sau
Trong laptop Đường Hải Như có hơn mười tài khoản xã hội, đều là những trang chuyên đặt điều nói xấu Trịnh Thư Mỹ, mọi thông tin hay hình ảnh của Trịnh Thư Mỹ đều do Đường Hải Như cố tình bôi nhọ rồi tuồn ra ngoài
Trong các liên hệ của cô ta, có một tài khoản rất thường liên lạc, là nơi Đường Hải Như báo cáo mọi chuyện liên quan đến Trịnh Thư Mỹ
Nhưng tài khoản đó là nick ảo, không thể truy cập ID cũng như thông tin nào khác..
Đường Hải Như buổi sáng còn vô tư đến lớp như chẳng có chuyện gì xảy ra, mãi đến khi cô ta nhận ra ánh mắt kì lạ của mọi người thì đã quá muộn
Trịnh Thư Mỹ cùng Dạ Lý Huyền vừa bước ra khỏi cửa khoa, một cánh tay đã lao đến kéo Trịnh Thư Mỹ lại, Đường Hải Như hai mắt hừng hừng lửa hét toáng lên:
“Mày…mày là người làm chuyện này đúng không?”
Đường Hải Như giơ sấp giấy dày cộm có hình bản thân lên trước mặt Trịnh Thư Mỹ, cô ta nói tiếp:
“Mày vu khống, tao nhất định sẽ kiện mày vu khống..”
Trịnh Thư Mỹ hất tay Đường Hải Như ra, lạnh nhạt đáp:
“Thế thì làm đi”
“Mày…mày là đồ không biết xấu hổ, đồ con gái lẳng lơ, mày chắc chắn đã ăn nằm với đàn anh mới được họ nâng đỡ như vậy…”
Cháttttt
Tiếng tát xé tai những tưởng như đã xé toạc da mặt toàn mỡ của Đường Hải Như ra làm hai, cả Trịnh Thư Mỹ cũng không ngờ Dạ Lý Huyền lại phản ứng nhanh đến như vậy
Khi mà cô còn chưa kịp nắm bắt tình hình thì cô nhóc nóng nảy kia đã lao đến nắm lấy cổ áo Đường Hải Như ép sát vào tường mặc dù Dạ Lý Huyền chỉ bằng phân nửa cô ta
“Mày có muốn cái miệng của mày không thể mở nữa không? Mau xin lỗi Mỹ Mỹ ngay”
Dạ Lý Huyền như thợ săn lành nghề, cô nhóc chẳng mấy chốc đã chế trụ được mãnh thú bằng cả thể lực lẫn tinh thần, đoạn kia vừa hay được Hạ Tiên và Tạ Tần vừa mới đến chứng kiến
Hạ Thiên lo Dạ Lý Huyền gặp phiền phức nên chẳng suy nghĩ nhiều đã tiến đến kéo cô nhóc ra, anh còn không quên nhỏ giọng vuốt ve chú mèo nhỏ đang nhe nanh bằng giọng nói nhẹ nhàng:
“Nhóc, có gì từ từ nói, chúng ta không cần sử dụng vũ lực ở đây"
Dạ Lý Huyền:...
“Tiểu Dạ, buông tay đi, anh sẽ giải quyết vụ này, em cứ tiếp tục như thế sẽ rất rắc rối, nếu cô ta kiện em tội hành hung thì sao, nghe anh được không..?"
Vẫn là Dạ Lý Huyền: "Mày có xin lỗi không?" Cô dường như gầm lên khiến những người có mặt kinh hãi
Tạ Tần mặc dù luôn cùng Hạ Thiên khắc khẩu nhưng tại thời điểm này, có lẽ chỉ mình Tạ Tần hiểu được điều Hạ Thiên lo lắng là gì..?
Dạ Gia không đặt huyết thống lên hàng đầu, người nhà họ Dạ chỉ xem trọng năng lực và sẽ thẳng tay loại trừ những thành phần họ xem là đá cản đường, đó là cách Dạ Thị đi lên khi tổ tiên chỉ là trộm vặt lại trở thành một trong ngũ đại gia tộc nổi tiếng khắp châu Á
Nhưng điểm này Tạ Tần khác Hạ Thiên, anh là người ngông cuồng nên anh đương nhiên sẽ bị thu hút bởi người còn ngông hơn mình..
''Chúng ta có thể yêu một người trong một khoảnh khắc"
Đối với Tạ Tần chính là lúc anh nhìn thấy sự tự tin đến ngạo mạn trong ánh mắt của Trịnh Thư Mỹ khi đối diện với người có tính uy hiếp đối với mình
Hạ Thiên nắm lấy cánh tay Dạ Lý Huyền ngăn cô nàng cứ siết lấy cổ áo Đường Hải Như khiến cô ta vì khó thở mà ho sặc sụa
“Dạ Lý Huyền, em có nghe tôi nói không?”
Lời Hạ Thiên đến màng nhĩ đều văng ngược trở ra, Dạ Lý Huyền dùng đôi mắt lạnh lẽo với đường eyeliner sắt bén của mình gim chặt cô gái béo ụ trên tường, tiếp tục uy hiếp:
“Xin lỗi, mau”
“Tao…không…” Đường Hải Như dù đã sợ đến nhũn chân vẫn cứng đầu lắp bắp
Trịnh Thư Mỹ tiến đến, cô ra hiệu cho Hạ Thiên nhường chỗ cho mình, nắm lấy cánh tay đang ghì cổ Đường Hải Như của Dạ Lý Huyền, cô vẫn không có chút gì dao động trong lời nói, chỉ nhẹ nhàng nói với Dạ Lý Huyền mấy chữ:
“Lý Huyền, để tớ”
“Nó vẫn chưa chịu xin lỗi” Dạ Lý Huyền nói trong tức giận, nhưng ánh mắt nhìn Trịnh Thư Mỹ đã dịu đi vài phần
Trịnh Thư Mỹ khẽ lắc đầu, cô muốn Dạ Lý Huyền không can dự vào chính là không can dự vào
Dạ Lý Huyền chần chừ một chút rồi buông tay, Hạ Thiên thấy một màn này thì sốc đến ngây ngốc, anh nói đến khô cả cổ cũng không bằng bốn chữ của Trịnh Thư Mỹ...
- Thật con mẹ nó bất công..!!
Giữa không khí căng thẳng bên này tạo ra, khi Tạ Tần lơ đãng quét mắt một vòng, anh bắt gặp Thừa Hàn Triết lẫn trong đám đông
Kể từ hôm gặp nhau ở bệnh viện, hai cậu cháu mới gặp lại lần nữa, nhưng Thừa Hàn Triết chủ động tránh ánh mắt của anh..
“Vu khống, vậy tôi ở đâu tìm được những thứ này, tên họ đều đầy đủ, có cần tôi share cả đường link để mọi người cùng nhau truy cập kiểm chứng không?"
Mặc dù Dạ Lý Huyền đã thả tay, nhưng Đường Hải Như phải mất vài giây mới định thần trở lại, cô ta sau khi ăn trái đắng vụt một cái đã quên mất vị đắng vẫn còn động môi:
“Mày ăn cắp chất xám còn ăn cắp thông tin của tao, mày ăn cắp thành thói rồi phải không?”
Trịnh Thư Mỹ gật đầu đồng tình: “Nói tôi ăn cắp cũng được, nếu con chuột này không hấp tấp chạy đến lấy USB chứa virus kia, thì mười tôi đây cũng đâu thể ăn cắp được"
"Haha, mấy cái đó bằng chứng đâu mà nói là tao làm, mày hack laptop của tao được thì mấy cái đó mày cũng làm giả được thôi..
Mày nên nói điều đó với luật sư của tao, tao sẽ kiện mày tội vu khống và xâm phạm quyền riêng tư của người khác, mày chờ đó đi.."
Trịnh Thư Mỹ bật cười: "Tôi không nghĩ bạn học Đường đây đề cao tôi đến vậy đấy, tôi học kinh tế chứ đâu học công nghệ, người làm cái đó dĩ nhiên không phải tôi rồi...
Đơn kiện của cậu cứ gởi, nhưng người nhận có lẽ sẽ không mấy vui vẻ khi nhìn thấy nó đâu.."
Trong đầu mọi người nhảy ra một cái tên, cả Đường Hải Như cũng mơ hồ đoán được người Trịnh Thư Mỹ đề cập đến là ai, cô ta di chuyển con ngươi về phía sau Trịnh Thư Mỹ, nơi có vài người vừa quen vừa lạ đang đứng
Gương mặt điềm tĩnh tràn đầy tự tin cùng nụ cười ẩn hiện nơi khoé khiến Đường Hải Như không thể nhìn ra Trịnh Thư Mỹ đang nói thật hay nói dối, cô ta chỉ có thể mơ hồ hỏi:
"Là...ai, có ngon thì...nói đi.."
"Bing...bong...bạn học Đường đã đoán trúng rồi" Trịnh Thư Mỹ bước lên một bước, cô ghé sát tai Đường Hải Như thì thầm:
"Có một số người, tôi dù biết rõ bản tính của họ nhưng vẫn có cách làm cho họ tình nguyện giúp đỡ mình
Bạn học Đường, cậu nếu thông minh một chút sẽ biết được tương lai của cậu ra sao nếu cậu cứ tiếp tục chống đối với tôi thế này, ngay cả Dạ đại tiểu thư cũng từng bị tôi vuốt má thì cậu nghĩ cậu sẽ làm gì được tôi..
Hửm..?"
Lời của cô không ai nghe được, họ chỉ thấy Trịnh Thư Mỹ ghé tai Đường Hải Như vài giây thôi mà sắc mặt của cô ta đã mất đi vài tia máu
“Mỹ Mỹ đừng nói nhiều nữa, cô ta nên ăn cơm nhà nước vài hôm mới mong mồm bớt thối lại, chúng ta đi đi"
Dạ Lý Huyền toang kéo Trịnh Thư Mỹ đi, quần chúng hóng chuyện cũng nghĩ ầm ĩ đến đó cũng nên kết thúc rồi, ngờ đâu Đường Hải Như chẳng biết đã nghĩ được gì, thình lình lao đến nắm lấy tay Dạ Tuỳ Linh từ trong đám đông
“Đàn chị, tôi không…”
Cháttttt
“Ồ…”
Đường Hải Như ngã nhào xuống đất trước sự thản thốt của tất cả mọi người, một số người còn vô thức sờ tay lên mặt đau thay cho cô gái mập kia, chưa đầy nửa tiếng đã lần lượt ăn hai cái tát của hai vị tiểu thư nhà họ Dạ, cái nào cái nấy đều chẳng khác nào trời giáng thiên lôi
Đường Hải Như sau chuyến này, chữ Dạ chắc chắn trở thành nỗi ám ảnh tâm lí của cô ta
Trịnh Thư Mỹ lại khá bình thản, việc này đều nằm trong dự tính của cô, cô nhìn Dạ Tuỳ Linh, lại nhìn Đường Hải Như ngồi bệch dưới đất, cảm giác quen thuộc ùa về, từng đoạn kí ức rời rạc hiện lên trong trí nhớ của cô
Cũng từng có một Trịnh Thư Mỹ như thế, một Trịnh Thư Mỹ hèn mọn như loài động vật hoang dã lạc vào phố thị, không một ai đưa tay đến giúp
- Thì ra, chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra
- Thì ra, đứng ở vị trí của cô hiện tại, Trịnh Thư Mỹ mới biết cô của đời trước lại đáng thương đến mức này..
Còn về lí do sao Đường Hải Như lại hành động như vậy ư?
Vì Trịnh Thư Mỹ đã tính toán rất kĩ, từ hiệu ứng đám đông đến lựa chọn cử chỉ, nét mặt hay ngôn từ để dùng, người phụ nữ độc ác 28 tuổi này từng bước đánh gãy lớp phòng thủ tâm lí yếu ớt của Đường Hải Như, thiếu nữ chỉ mới tròn mười tám, khiến những suy nghĩ tiếp theo của cô ta phải đi theo lối mà Trịnh Thư Mỹ muốn
Rồi khi Đường Hải Như thật sự bị viễn cảnh tồi tệ kia nuốt trọn, phản xạ có điều kiện chính là ưu tiên tìm kiếm sự giúp đỡ từ một ai khác hơn là vùng vẫy tìm lối thoát trong mê cung do Trịnh Thư Mỹ dày công dựng nên
Những đứa trẻ mười tám sống trong nhung lụa như Đường Hải Như sẽ không có khả năng làm điều đó, điều này Trịnh Thư Mỹ rõ hơn ai hết..
Và người Đường Hải Như chỉ có thể nghĩ đến lúc này là Dạ Tuỳ Linh, đại tiểu thư nhà họ Dạ mà Trịnh Thư Mỹ cố tình nhắc đến..
Đây cũng gọi là bạo lực, nó thậm chí còn đáng sợ hơn nỗi đau thể xác do bạo lực thật sự mang lại
“Đã làm sai thì nhận đi, đừng nghĩ cô là đàn em trong câu lạc bộ của tôi thì tôi sẽ bao che cho cô.."
Dạ Tuỳ Linh lạnh giọng dạy bảo, một câu thôi đã phân định rõ ràng ranh giới, cô ta tiến gần đến Đường Hải Như, ghé đầu vào tai Đường Hải Như:
“Cha cô vẫn cần Dạ Gia phát cơm cho đấy..!!”