• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Tần sau khi mở cửa, Trịnh Thư Mỹ thật sự rung động, đời trước nếu như có một người như Tạ Tần thôi, đứng đó đợi cô, không hỏi lí do, không cần lời giải thích, không cần biết sự thật đúng sai do ai

Chỉ hỏi cô những người đó có làm khó cô không?

Thiếu nữ 18 năm đó thật sự chỉ cần một người như vậy thôi, có thể là Tạ Tần, cũng có thể không phải là anh..

Chỉ cần một người như vậy, thì một đời đã qua đó của cô có lẽ sẽ không biến thành không còn đường quay đầu rồi..

Ringggg….

Tiếng chuông khe khẽ phát ra từ chiếc túi Trịnh Thư Mỹ quăng bừa trên bàn, cô hít một hơi thật sâu mới ngồi dậy lục tìm điện thoại

Màn hình chạy một dọc con số không tên, Trịnh Thư Mỹ phân vân một chút mới e dè nhấc máy

[ -Tôi còn tưởng em sẽ không nghe máy

- Tạ đàn anh??

- Em nghĩ là ai?

- Không phải, tại anh không lưu tên nên tôi không biết

- Điện thoại là của em, ngoài hai yêu cầu tôi đã nói trước đó thì em toàn quyền sử dụng nó, tên tôi em muốn lưu là gì cũng được..

- Tôi lưu là ‘nhân viên bảo hiểm đừng bắt máy' nhé…

- Em vui là được..Em đã về phòng chưa?

- Rồi

- Tôi gọi vì có việc muốn nhờ em, con mèo của tôi không chịu ăn, dì giúp việc lại không thể chạm vào nó, em có thể đến đó xem nó thế nào giúp tôi không?

- Mèo bỏ ăn là chuyện thường mà, đến khi nó đói nó tự biết ăn thôi, tôi còn bài chưa làm nữa…

- Mèo của tôi rất bướng, nó giận tôi vì bỏ nó lại nên mới bỏ ăn, ngày nào tôi chưa về là nó chưa chịu ăn đâu, Thư Mỹ, coi như tôi xin em đấy, đến xem nó giúp tôi được không?



- Anh…anh…đừng, là tôi chưa chắc sẽ dỗ được nó mà

- Lần trước em bế nó được, nó rất thích em

- …Haizzzz…được rồi, để tôi thử, nhưng tôi nói trước, nó vẫn không ăn là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy..

- Tôi biết rồi, cảm ơn em…*Tạ thiếu….* Tôi còn việc phải làm, tôi cúp máy trước nhé..]

“Gọi tôi đến giữ mèo để anh đi thưởng rượu ôm mỹ nhân à, xìiiiii tôi cóc đi..”

1 giây

10 giây

1phút…

2 phút…

Trịnh Thư Mỹ chán chường đứng dậy, cô chỉ cầm theo chiếc chìa khoá trong túi nhỏ là lại ra ngoài..

….

Trịnh Thư Mỹ vừa bước ra khỏi cổng khu ký túc, đã bị một đám phóng viên chạy ào tới vây quanh

“Em là sinh viên Trịnh Thư Mỹ phải không, chị đến từ toà báo XXX, hiện nay trên mạng đang lan truyền các bài viết về em bạo lực học đường, ăn cắp chất xám, còn nói em cố ý giết người, em nghĩ sao về điều này..”

“Bạn học sinh kia đã trả lời báo chí rằng bạn ấy có bằng chứng hẳn hoi và bạn ấy còn nó sẽ đòi lại công bằng cho người đã khuất, em có chứng cứ gì chứng minh mình không..?”

“Người đã khuất được nhắc đến đó có phải là vụ án tự tử của một học sinh nữ trường C không? Thời điểm đó các em đang chạy nước rút để thi đại học nên vụ án được kết luận là do áp lực học hành, em cũng tốt nghiệp trường C, em có liên quan đến chuyện đó không, Trịnh Thư Mỹ, xin em hãy trả lời…”

“Trịnh Thư Mỹ, em là thủ khoa đầu vào năm nay, còn được nhận học bổng toàn phần của trường A, em có thể tự bào chữa cho bản thân mình không, chúng tôi đến từ toà báo XXX, chúng tôi tin em, em hãy nói một lời đi, học sinh Trịnh Thư Mỹ..?”

Người này một câu người kia một câu, đèn flash liên tục chiếu vào mắt, Trịnh Thư Mỹ rất lâu rồi mới gặp lại tình huống này, cô đưa tay lên che ngang mắt chắn ánh sáng, thân ảnh gầy guộc mỏng manh bị tiếng ồn cùng dòng người dường như nuốt trọn

“Mấy người là ai, trường tôi không cho phép người lạ vào mà, ai cho mấy người vào đây”

Trịnh Thư Mỹ vừa bỏ tay xuống, một thân ảnh cao lớn đã chắn trước mặt cô, giúp cô che đi ánh đèn flash chói mắt kia

Thừa Hàn Triết vừa đến, bảo vệ cũng theo sau

“Ai mở cửa cho các người vào, mau ra ngoài nếu không tôi sẽ báo cảnh sát các người gây rối trật tự công cộng đó, mau, ra ngoài..”

“Học sinh Trịnh Thư Mỹ, em nhớ toà soạn XXX của chúng tôi nhé..”

“Em Thư Mỹ, chúng tôi nhất định sẽ liên lạc với em sau, em nhất định phải trả lời phỏng vấn của chúng tôi vào lần sau nhé…”

“Còn không mau đi, tôi thật sự sẽ gọi cảnh sát đó, mấy người này…”

Người náo người chạy một hồi rồi yên tĩnh cũng trở lại, nhất là không gian chứa đôi “vợ chồng cũ” này

Trịnh Thư Mỹ vẫn chưa thể thu lại ánh mắt kinh ngạc khỏi Thừa Hàn Triết

“Cô bị ngốc à, không trả lời được thì chạy đi, đứng đó chịu trận làm gì..?”



Thừa Hàn Triết đột nhiên hằn học mắng cô, thấy Trịnh Thư Mỹ vẫn không có phản ứng, hắn quơ quơ bàn tay trước mặt nói:

“Này, cô có nghe tôi nói gì không vậy?”

“Tôi…” Trịnh Thư Mỹ choàng tỉnh, cô lùi về sau một bước mới có thể trả lời Thừa Hàn Triết

“…tại tôi không phải ứng kịp”

Thừa Hàn Triết thở ra, hắn đảo mắt xung quanh kiểm tra lần nữa như để xác nhận còn ai lảng vảng quanh đây hay không, Trịnh Thư Mỹ lại lén ngước nhìn hắn

Thừa Hàn Triết hành động như vậy là ý gì?

Giúp đỡ cô?

Hay còn mưu đồ gì khác?

“Cô…nhìn tôi cái gì, trên mặt tôi dính gì à..?” Thừa Hàn Triết quay mặt đã chạm mắt Trịnh Thư Mỹ, hắn nói xong còn đưa tay lên kiểm tra mặt mình

Hắn dường như rất thoải mái với cô, không gượng ép cũng không giống như làm cho có, điều đó càng khiến Trịnh Thư Mỹ cảm thấy lạ lẫm

“…cảm ơn..!!!”

“Tôi chỉ vô tình đi ngang qua, không cần phải cảm ơn, dù là không phải cô tôi cũng không làm thể làm ngơ được"

- Tên khốn ích kỷ này tốt tính đến mức là ai cũng không thể làm ngơ được ư?

Thừa Hàn Triết nhân lúc Trịnh Thư Mỹ đang suy nghĩ về câu trả lời của mình, hắn lại lên tiếng như sợ cô phát hiện mình nói dối:

“Lúc sáng, có thông báo gọi cô….” Thừa Hàn Triết nói đến đây rồi không nói nữa, hắn vốn muốn hỏi mấy người kia có làm gì cô không, nhưng hắn không thể mở miệng

Thừa Hàn Triết không hiểu tại sao gần đây hắn luôn để tâm những chuyện không đâu, còn chạy đến tận đây chỉ vì muốn xem Trịnh Thư Mỹ như thế nào

“Thừa thiếu gia muốn biết chuyện gì?”

“Không..có, tôi không muốn biết gì hết.."

"Vậy tôi xin phép...."

"COI CHỪNGGGG" Thừa Hàn Triết chỉ kịp hét lên một tiếng thì...

Bang...xoảng...

“Ư…mmm..”

Trịnh Thư Mỹ ngã xuống đất, bên cạnh một chậu hoa vỡ tan tành, Thừa Hàn Triết thì đứng như trời trồng ở vị trí của cô

Hắn ôm bả vai rên khẽ trước khi ngước mắt nhìn lên, Trịnh Thư Mỹ lồm cồm ngồi dậy, tim cô vẫn thình thịch đập, sau sự kiện vừa rồi

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Thừa Hàn Triết chỉ đẩy cô một cái, chậu hoa đã tan nát nằm dưới đất, cô lướt mắt qua lớp đất trên bả vai Thừa Hàn Triết, phía trên chỗ họ đứng là toà nhà hơn 15 tầng, không biết chậu hoa rơi từ đâu nhưng nhìn sắc mặt Thừa Hàn Triết thì lực rơi của nó cũng không ít

“Vai của anh..!!!” Trịnh Thư Mỹ lẽ ra nên hỏi tại sao Thừa Hàn Triết lại đẩy cô ra, hoặc phải nói cảm ơn mới đúng nhưng lời đến miệng lại hoàn toàn không phải

“Không sao, chỉ sượt qua một chút..” Thừa Hàn Triết bỏ tay ra khỏi vai mình, lại cử động vai một chút như chứng minh cho Trịnh Thư Mỹ thấy hắn không hề bị đau



Hắn cau mày nhìn lên tầng trên, lại nói:

“Tôi nhìn thấy bóng người, chắc chắn có người cố ý”

Trịnh Thư Mỹ theo đó nhìn lên, cô chẳng nhìn thấy ai rồi lại hướng mắt về bả vai Thừa Hàn Triết

“Tôi nghĩ anh nên đến phòng y tế xem một chút, tôi đi cùng anh”

Chút đau đớn này nhằm nhò gì, hắn còn từng đau hơn thế này vẫn chịu được mà, nhưng liếc thấy Trịnh Thư Mỹ vẫn không bỏ được ánh nhìn xót xa đó, Thừa Hàn Triết cuối cùng lại đồng ý, cả hai cùng đi đến phòng y tế



“Có ai ở đây không?” Trịnh Thư Mỹ đẩy cửa vào trước, cô lịch sự gọi một tiếng nhưng không có lời hồi đáp, cô đánh mắt một vòng thì Thừa Hàn Triết cũng nối gót theo sau

Cả hai đi đến bên giường, Thừa Hàn Triết ngồi xuống trước, Trịnh Thư Mỹ sau khi kiểm tra xung quanh rồi quay lại với gương mặt bất đắc dĩ

“Hình như thầy y tế không có ở đây”

“Vậy thì về”

Thừa Hàn Triết choàng người đứng lên, Trịnh Thư Mỹ đã nhanh tay ấn hắn xuống, cô nói:

“Nếu anh thấy không phiền thì tôi có thể giúp anh, tuy tay nghề không được như thầy y tế nhưng những bước cơ bản tôi làm được”

“Tuỳ cô”

Trịnh Thư Mỹ loay hoay một lúc đã kéo ghế ngồi bên cạnh Thừa Hàn Triết, cả cô cũng thấy kì lạ vì lần này cơ thể cô không bài xích hắn nữa, mặc dù không phải hoàn toàn không có phản ứng, nhưng so với những triệu chứng trước đó thì lần này cô chỉ buồn nôn nhẹ...

Chẳng lẽ vì hắn vừa cứu cô, cơ thể này nhận định hắn không có ý làm tổn thương cô nên không bày trừ hắn nữa…??

“Thừa thiếu gia, phiền anh cởi áo ra được không?”

Trịnh Thư Mỹ đương nhiên không ngại, tí da thịt đó thì có là gì, đời trước họ còn là vợ chồng gần bốn năm, nhưng thiếu niên 18 Thừa Hàn Triết lại không tự nhiên mấy với yêu cầu này, hắn ta lưỡng lự thấy rõ

Đến mức Trịnh Thư Mỹ nghĩ Thừa Hàn Triết sẽ đùng đùng đứng lên bỏ về thì hắn lại từ từ cởi áo khoác..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK