Cô nghiêng tai về phía Hạ Thiên, khuôn mặt vẫn còn bảy phần không hợp tác
Hạ Thiên nhìn khoảng cách kia vẫn chưa hài lòng, anh lại tiếp tục đôi co, nhưng bằng một biện pháp thuyết phục hơn:
“Xích lại đây, anh có chuyện quan trọng liên quan đến Mỹ Mỹ của em đó..”
“Chậc…nếu anh nói nhảm tôi sẽ đánh anh” Dạ Lý Huyền càm ràm rồi mới khệ nệ nhấc chân dịch người đứng cạnh Hạ Thiên khiến anh có chút không can tâm, quả nhiên vẫn là Trịnh Thư Mỹ..
“Em không thấy hai người họ rất lạ à?”
Dạ Lý Huyền cau mày hỏi: “Ai?”
Hạ Thiên hất mặt về hướng Tạ Tần vừa đi: “Tạ Mặt Băng và Trịnh Mặt Lạnh”
Hạ Thiếu thật biết đặt tên, bảo sao Tạ Tần gặp anh chỉ hận không đấm vào cái mồm đó của anh..
Thật con mẹ nó chói tai..
“Hai người đó thì sao?” Lòng vòng một hồi, Dạ Lý Huyền vẫn chưa hiểu ý của Hạ Ồn Ào
“Không phải họ đang quen nhau đấy chứ?”
“Thì quen, họ quen nhau từ năm cấp ba mà, chuyện đó ai chẳng biết”
Cô nhóc ngây thơ này thật biết cách đánh gãy cảm xúc, Hạ Thiên thở hắc ra, anh tuỳ tiện gác tay lên vai Dạ Lý Huyền, rất tự nhiên mà cắt nghĩa:
“Ý anh là một đôi ấy”
“Một đôi?” Dạ Lý Huyền đương nhiên sẽ chẳng để Hạ Thiên chiếm tiện nghi, cô hất cánh tay đó ra, còn dùng ánh mắt phán xét mà đáp lời:
“Tôi cũng muốn họ là một đôi đấy, nhưng Mỹ Mỹ không thích Tạ đàn anh”
“Sao em biết?” Hạ Thiên hỏi
“Tôi hỏi rồi, Mỹ Mỹ nhắc đến Tạ đàn anh thì luôn miệng phân rõ ranh giới, cậu ấy chẳng thích Tạ đàn anh đâu”
“À….”
Thấy thái độ lạ của Hạ Thiên, Dạ Lý Huyền ranh ma cảnh cáo:
“Không phải Tạ đàn anh cũng không phải là anh đâu, đừng có mơ tới Mỹ Mỹ nhà tôi”
“Em nghĩ anh thích Thư Mỹ á?”
“Trên mặt anh viết hết lên rồi kìa”
“Đâu, chỗ nào đâu?” Hạ Thiên sờ soạng hai bên má như thật sự tìm kiếm nó, đến giờ thì Dạ Lý Huyền biết mình bị trêu rồi, cô nàng hậm hực:
“Tôi đúng là rảnh hơi mới đứng đây với anh..”
Dạ Lý Huyền quay ngoắt bỏ đi, chỉ còn tiếng Hạ Thiên vọng theo sau đó..
“Ê này, đợi anh đi với nhóc…”
….
Cạch…
Cửa phòng mở ra, Tạ Tần vào trước sau đó Trịnh Thư Mỹ mới theo vào
Nơi đây vẫn không khác lần đầu Trịnh Thư Mỹ đến, cô quét mắt một vòng, liền thấy chú mèo nhỏ trắng muốt nằm trên sofa, nghĩ đến lời hứa đến xem nó mấy hôm trước, lại nhìn nó mập mạp trắng trẻo phơi mình dưới nắng
Cảm giác áy náy vì thất hứa mấy ngày nay cũng vơi đi mấy phần, cô cho rằng chắc chắn Tạ Tần lừa cô, anh chỉ muốn kiểm tra xem cô có nghe lời anh không?
Có phải là người dùng được hay không?
Chắc chắn là như vậy..!!
“Con mèo kia, nó vẫn ổn chứ?” Trịnh Thư Mỹ chỉ tay về chú mèo hỏi Tạ Tần, anh bỏ chiếc áo khoác vest vẫn luôn cầm trong tay lên ghế, từ từ tháo cúc áo sơ mi, nghe Trịnh Thư Mỹ hỏi mình anh mới quay người lại
Chiếc áo kia Tạ Tần đã mở hơn phân nửa, toàn bộ phần ngực trên đều lộ ra ngoài, khoảnh khắc anh quay đầu lại đều đập hết vào mắt Trịnh Thư Mỹ khiến cô không thể dời mắt đi đâu được
“Nó bỏ ăn hai hôm, lúc tôi về đến nó đã kiệt sức, nhưng không sao, nó vẫn ổn”
“Tôi xin lỗi” Trịnh Thư Mỹ cụp đuôi mắt, Tạ Tần vừa đến nhà chỉ muốn đi tắm ngay, cả ngày la cà ngoài đường đã khiến anh rất khó chịu, nhưng nhìn thấy đôi mắt hối lỗi kia, nán lại một chút cũng chẳng sao
Tạ Tần vốn muốn ôm Trịnh Thư Mỹ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nhanh quá, chẳng may doạ Trịnh Thư Mỹ chạy khỏi đây thì thành ra anh trắng tay, thế là anh dồn hết sự cưng chiều lên bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa vuốt ve nó như cách anh âu yếm chú mèo béo ụ trắng trẻo kia của mình
“Không sao, chuyện đã qua rồi và nó cũng không có vấn đề gì mà, đừng nghĩ đến nó nữa, tôi không trách em đâu”
Không gian im lặng đến gượng gạo, Tạ Tần chỉ có thể làm nốt việc đang làm, anh cởi thêm vài cái nút áo nữa, toàn bộ cơ bụng đều hiện hết ra, anh xấu xa liếc nhìn biểu cảm trên mặt Trịnh Thư Mỹ
Và cô đáp lại anh bằng đôi mắt đều đặt ở chú mèo, phản ứng này không nằm ngoài dự đoán của Tạ Tần, đứa nhóc mới 18 tuổi như Trịnh Thư Mỹ thì có thể có suy nghĩ đen tối gì chứ..
Tạ Tần chính là tên khốn suy bụng ta ra bụng người
“Em qua chơi với nói đi, đói thì tìm đồ ăn trong tủ lạnh, tôi tắm cái đã”
“Vâng” Trịnh Thư Mỹ ngoan ngoãn chạy tọt về sofa chơi với mèo, Tạ Tần thì lấy đồ đi vào trong
Mãi đến khi có tiếng nước phát ra, Trịnh Thư Mỹ mới thở phào thả người ra ghế lẩm bẩm:
“Đệch…cơ bụng đó không phải là vẽ lên đấy chứ?”
Trịnh Thư Mỹ nghĩ, nếu lúc nãy cô không kịp tránh mặt đi, có khi cô đã chảy máu mũi ngay tại đó hoặc không kìm chế được mà đưa tay sờ lên rồi..
Lạy chúa chứng giám, Trịnh Thư Mỹ cô không hề có ham muốn cao, đời trước là vợ Thừa Hàn Triết, cô cũng chưa từng đòi hòi quá đáng hay thèm thuồng gì cơ thể anh ta cả mà..
Tạ Tần tắm xong trên người chỉ độc một chiếc khăn choàng quấn ngang eo như anh thật sự muốn câu dẫn Trịnh Thư Mỹ, nhưng tiếc thay cho mưu kế của Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ cuộn tròn trên ghế say giấc từ bao giờ..
“Cô nhóc này, thật sự….”
Thiếu niên với tình trạng bán khoả thân chỉ biết cười trừ, Tạ Tần phủ lên người Trịnh Thư Mỹ tấm chăn mỏng rồi quay vào trong mặc quần áo
….
Tích tắc…tích tắc…
“Ưmzzzz….”
Trịnh Thư Mỹ trở mình, rồi lại kéo chăn lên ngang đầu tiếp tục giấc ngủ
Mấy hôm nay chuyển đến chỗ Dạ Lý Huyền, mặc dù điều kiện vô cùng tốt, nhưng Trịnh Thư Mỹ chẳng đêm nào có thể ngủ ngon, mà hầu như giấc ngủ của cô chưa bao giờ ngon, Trịnh Thư Mỹ luôn giật mình giữa giấc vì những giấc mơ không mong muốn cứ liên tục quấy nhiễu cô
Nhưng kì lạ thay, mỗi khi ở cạnh Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ đều rất dễ ngủ, cũng không hề gặp ác mộng, cơn buồn ngủ cứ thế ập đến và cô ngủ rất ngon
Đây là lần trở mình thứ ba của Trịnh Thư Mỹ, trời cũng sập tối, Tạ Tần vẫn ngồi ở bàn làm việc tiếp tục công việc của mình, thỉnh thoảng anh ngó xem chú mèo lười kia thế nào rồi lại chăm chú vào màn hình máy tính hay sấp tài liệu dày cộm
Soạt…sột..
- Mèo lười thức giấc rồi
Tạ Tần tự nhủ.
Qua vài giây không phát ra tiếng động, Tạ Tần nhấc người ra khỏi ghế, anh nhẹ nhàng đến bên sofa, từ trên cao anh chống hai tay lên thành nhìn xuống
“Mèo lười” cũng mơ màng nhìn Tạ Tần, đôi mắt hạnh kia nửa khép nửa mở, ánh nhìn dường như vẫn còn lạc trong mộng cảnh chưa thoát, mãi đến khi khoé môi Tạ Tần cong lên cùng câu hỏi: “Mơ thấy gì vậy?” Thì Trịnh Thư Mỹ mới hoàn toàn tỉnh giấc
“Mơ thấy anh” Trịnh Thư Mỹ nửa đùa nửa thật lồm cồm ngồi dậy
Tạ Tần nhướn mày tỏ vẻ thích thú với câu trả lời kia, anh đắc ý hỏi tiếp:
“Nhìn sắc mặt của em chắc trong mơ tôi cũng không đến nỗi nào nhỉ?”
“Anh ghét tôi..” Trịnh Thư Mỹ khi đã ngồi thẳng thóm trên ghế, ba chữ “anh ghét tôi” cũng rất đỗi tự nhiên mà phát ra, nó chân thật đến nỗi khiến Tạ Tần phải vòng qua ghế ngồi xuống hỏi:
“Nói tôi nghe, tôi trong giấc mơ đó của em như thế nào?”
Trịnh Thư Mỹ vốn chỉ định trêu Tạ Tần một chút, cô nào có mơ được gì, chỉ tại ngon giấc quá nên tức thì không thể tỉnh táo ngay được
Nhưng phóng lao phải theo lao, cô cũng tò mò phản ứng của Tạ Tần thế nào khi nghe cô nói về anh ở đời trước
“Trong mơ, anh nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ, kinh thường, chúng ta là đối thủ trên thương trường và anh còn là cậu….”
Trịnh Thư Mỹ nói đến đây đã biết mình lỡ lời, cô vội im bặt chờ đợi biểu cảm của Tạ Tần để đoán xem anh có nhận ra hay không?
Rất may, Tạ Tần nghe đến đó chỉ mỉm cười khiến Trịnh Thư Mỹ không khỏi khó hiểu, cô thật sự rất mong chờ phản ứng của Tạ Tần mà..!!
“Anh cười cái gì?”
“Người trong giấc mơ đó của em chắc chắn không phải là tôi”
“Tại sao?”
Tạ Tần càng im lặng mỉm cười càng khiến Trịnh Thư Mỹ như có kiến cắn ở mông, ngứa ngáy không chịu nổi, mãi một lúc sau tựa hồ Trịnh Thư Mỹ sắp hết kiên nhẫn thì Tạ Tần mới cất giọng:
“Thứ nhất, tôi không ghét em
Thứ hai, tôi sẽ không đối đầu với em..”
“Nhưng trong giấc mơ đó, anh thật sự đã làm vậy với tôi..anh rất ghét tôi, cực kì ghét tôi…mỗi khi anh nhìn tôi, ánh mắt của anh cho tôi thấy anh chán ghét khi nhìn thấy tôi, anh muốn đạp tôi xuống, cũng muốn nuốt chửng tôi…”
Trịnh Thư Mỹ dùng thập phần chân thật để tranh luận, đôi mắt hạnh hơi cong lên tỏ vẻ uất ức, chừng ấy thôi đã đánh vào yếu điểm của Tạ Tần, nó khiến anh nhỏ giọng tìm cách xoa dịu Trịnh Thư Mỹ:
“Vậy trong giấc mơ đó, tôi là gì của em”
“Anh là…cậu…cậu chồng của tôi”
- Nói ra rồi, Trịnh Thư Mỹ dám nói ra rồi
Cô không định nói, nhưng bản tính xấu xa khiến cô ấu trĩ mà rất muốn xem thử, Tạ Satan sẽ có biểu cảm như thế nào..
“Em biết tôi có cháu trai?” Tạ Tần hỏi vặn lại mới khiến Trịnh Thư Mỹ sực nhớ, hiện tại, thân phận Tạ Tần vẫn còn là một ẩn số mà thiếu nữ 18 như cô nào có thể biết được
“Tôi..không biết, trong mơ tôi gọi anh như vậy, anh hỏi tôi anh là gì thì tôi trả lời theo sự thật thôi..”
- Phù, cũng may Trịnh Thư Mỹ cô thông minh có thừa lại ứng biến linh hoạt đấy..!!
Tích….tách…tích…
Khi kim đồng hồ chuyển động đến lần thứ mười thì Tạ Tần mới có phản ứng, anh đẩy nhẹ gọng kính, hướng ánh mắt âm trầm của mình về phía Trịnh Thư Mỹ, Tạ Tần đột nhiên trầm giọng:
“Mơ là mơ, hiện thực là hiện thực, tỉnh giấc rồi tất cả những gì em thấy đều sẽ không xảy ra..”
Dường như nhận ra bản thân khá kì lạ, thế là Tạ Tần đứng lên, anh bấy giờ lại quay về trạng thái bình thường, ánh sáng chiếu vào gọng kính bạc loé lên, hoàn hảo che đi sự biến hoá sâu trong ánh mắt, anh nói tiếp:
“Vào trong rửa mặt đi rồi tôi nấu cơm cho em ăn”
Bóng lưng lạnh lẽo ấy lững thững đi về phía bếp, Trịnh Thư Mỹ vẫn hướng mắt dõi theo, cô cất giọng, rõ ràng là đáp lại Tạ Tần nhưng lại như thủ thỉ với chính bản thân, rằng:
“Tạ Tần, không phải mơ, nó đều đã xảy ra rồi”