Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy tim mình đang dần dần dâng lên cảm giác đau đớn, trên mặt ửng hồng, ánh mắt sương mù nhìn Ám Dạ Tuyệt.
Hắn thở dài một tiếng, hôn nhanh lên cánh môi vừa sưng vừa đỏ vì bị hôn của cô, "Chờ tôi trở lại!" Nói xong, hắn xoay người xuống, nhanh chóng mặc quần áo ngủ đi ra phòng.
************************
"Nhâm tiên sinh, một lúc nửa Tuyệt thiếu sẽ xuống." Thẩm Quản gia đưa nước trà lên, cung kính nói.
Con ngươi Nhâm Mục Diệu chuyển động, tức giận nói: "Tôi tới đây không phải để uống trà, cái tên Ám Dạ Tuyệt kia nếu là theo đang trên người phụ nữ, tôi không ngại đi lôi cậu ta."
"Nửa đêm, cậu không triền miên với mềm mại thơm mát của cậu mà chạy tới chỗ của mình làm gì?" Trên người Ám Dạ Tuyệt khoác áo ngủ màu đen, khôi ngô tuấn tú, lập thể khuôn mặt lãnh khốc, sắc bén giống như đao chém gọt. Toàn thân bao phủ một tầng hơi thở âm u hung ác, hắn thật giống như là tồn tại ở địa ngục hắc ám đẫm mái.
"Buông thả dục vọng quá độ không tốt." Nhâm Mục Diệu uống một ngụm trà Long Tỉnh, lười biếng nói.
"Mình chưa có nghe nói cậu muốn làm thái giám?" Ám Dạ Tuyệt đi xuống lầu, ngồi ở bên cạnh hắn. Ngoài miệng nói trêu chọc, nhưng là vẻ mặt không có một chút thoải mái.
Nhâm Mục Diệu không chút do dự lấy tay đấm vào ngực hắn một cái, "Không có tâm trạng nói đùa với cậu." Hắn nghiêm mặt nói: "Có chuyện này muốn cậu giúp đỡ." Cũng đã quen thuộc như vậy, Nhâm Mục Diệu cũng không vòng vo, nói thẳng ra mục đích đến đây.
"Nói."
"Điều tra hôm qua Kiều Tâm Du đã gặp ai!"
"Cái gì?" Mày kiếm của Ám Dạ Tuyệt thâm thúy nhếch lên, "Cậu đem tổ chức 'Ám' của mình trở thành đội chó săn, để cậu điều tra người phụ nữ của cậu có ở ngoài...."
"Cô ấy bị người khác đánh." Nhâm Mục Diệu nhàn nhạt nói, trong giọng nói đè nén một cỗ lửa giận đang muốn bạo phát.
"Chúc mừng! Có người giúp cậu trút giận rồi. Nếu hắn muốn làm anh hùng vô danh, cậu cần gì trăm cay nghìn đắng tim ra hắn để giáp mặt tạ ơn chứ." Ám Dạ Tuyệt đương nhiên biết kế hoạch trả thù Kiều Tâm Du của hắn, hơn nửa còn cung cấp tài liệu cá nhân của Kiều Tâm Du cho hắn, bày mưu tính kế vì kế hoạch trả thù.
"Tên tiểu tử cậu nói nhiều như vậy làm gì! Mình bảo tra thì cậu tra!" Nhâm Mục Diệu bị người khác vạch trần hành vi không bình thường, giống như tâm sự của mình bị người khác nhìn thấu, liền khiến cho hắn khai hỏa.
Ám Dạ Tuyệt vỗ vỗ vai của hắn, "Chuyện nhỏ như vậy, mình lập tức phái người đi thăm dò." Hắn than nhẹ một câu, "Mình cảm thấy cậu không cần dồn ép cô ấy căng như vậy, vừa khống chế vừa buông thả như vậy sẽ chơi đùa càng hay." Giữa đôi mắt tối đen xẹt qua một tia sáng ranh mãnh.
"Có ý gì?" Nhâm Mục Diệu nhướng mày nhìn hắn.
"Trò chơi quá đơn giản, chơi không bao lâu sẽ mất hứng, không bằng biến đổi nhiều kiểu, để cho cô ấy yêu cậu, sau đó cậu vô tình vứt bỏ cô ấy. Từ thân thể đến linh hồn đều bị hành hạ sâu sắc, cái này có lẽ càng thêm khắc sâu trong lòng cô ấy, đau triệt nội tâm. . . . . ." Không hổ là làm cho người ta nghe tiếng đã sợ mất mật "Dạ La Sát" ,nghĩ đến thủ đoạn tuyệt diệu như vậy để đối phó với một người phụ nữ.
Nhâm Mục Diệu cẩn thận nghe hắn nói, khóe miệng không tự giác câu lên, hai tay ôm ngực, hơi hơi gật gật đầu, "Có thể suy nghĩ một chút." Đứng dậy, xoay người đi đến hướng cửa, "Đã làm phiền cậu cùng phụ nữ vuốt ve an ủi rồi."
Ám Dạ Tuyệt ranh mãnh nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, trên mặt hiện vẻ mặt cười như không cười, "Có lẽ. . . . . . Cũng có thể dùng thủ đoạn này cùng cô gái nhỏ kia chơi đùa."
Trái tim giống như đao cắt, truyền đến từng đợt từng đợt co rút đau đớn, hơn nửa càng ngày càng kịch liệt.
"Ừm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh đánh mạnh vào ngực, đau đớn mà ưm ra tiếng, bây giờ bệnh tim của cô tái phát càng ngày càng nhiều, bây giờ mỗi tuần đều phải tiêm một lần, hôm nay cô lại có thể quên.
Bất chấp toàn thân đau nhức, cô đứng dậy trở lại phòng khách, cầm lấy ống chích từ trong ngăn tủ khóa ra.
"Ầm ——" cửa phòng chịu không được va đập mạnh, theo tiếng bị đá văng ra. Ám Dạ Tuyệt trở lại phòng ngủ, lại không nhìn cô gái nhỏ kia, lửa giận cùng lửa dục vọng cùng tấn công hắn, hắn đá cửa văng ra, trực tiếp xông vào.
Nguyệt Tiêm Ảnh bị tiếng vang đột ngột dọa, tay run rẩy, kim nhọn xẹt qua da thịt, nổi lên một vết máu.
"Em đang làm cái gì?" Ám Dạ Tuyệt nhíu chặt lông mày, thật không ngờ đi vào lại thấy được cảnh này. Hắn nhớ lại, hình như đây là lần thứ hai thấy cô tiêm dịch.
Hắn bắt lấy cổ tay Nguyệt Tiêm Ảnh, "Em lại có thể hút thuốc phiện?"
Lần đầu tiên là hiểu lầm cô tiêm thuốc kích thích, bây giờ lại hiểu lầm cô hút thuốc phiện. Nguyệt Tiêm Ảnh cười nhẹ hai tiếng, không thể không bội phục sức tưởng tượng của hắn.
Sức lực trên tay Ám Dạ Tuyệt giống như muốn bẻ gãy xương cốt mảnh khảnh của cô, Nguyệt Tiêm Ảnh bị đau nói: "Đây không phải là thuốc phiện, rất đau nha, anh buông tay của tôi ra có được hay không!"
"Không phải thuốc, vậy em tiêm cái gì?"
Nguyệt Tiêm Ảnh chột dạ quay mặt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chim ưng của hắn, lạnh nhạt nói: "Insulin, tôi có bệnh tiểu đường."
"Bệnh tiểu đường?" Ám Dạ Tuyệt kinh ngạc đánh giá thân hình nhỏ gầy của cô, vẻ mặt nghi ngờ.
Nguyệt Tiêm Ảnh biết hắn thật sự hoài nghi cô, hổn hển nói: "Bệnh bẩm sinh không được sao, di truyền từ gia đình."
Ám Dạ Tuyệt buông lỏng tay ra, dụng rượu sát trùng lau hết vết máu trên cánh tay cô, cầm lấy ống tiêm tiêm giúp cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn động tác mềm nhẹ của hắn, không khỏi ngạc nhiên sợ hãi.
"Tốt." Ám Dạ Tuyệt cởi áo ngủ ra nằm ở trên giường cô, "Tới đây!"
Hắn cứ như thế chặn ngang eo Nguyệt Tiêm Ảnh ôm vào trong lòng, "Mau ngủ đi!"
Không lâu, tiếng hít thở đều đều truyền đến.
Đôi mắt sáng trong của Nguyệt Tiêm Ảnh không hiểu gì mà trợn to lên , đây là Ám Dạ Tuyệt sao? Đột nhiên lại dịu dàng như vậy khiến cho cô vô vùng lúng túng, cảm giác không chân thật như là đang nằm mơ vậy.
Cứ không chân thật như thế, có lẽ sẽ vẩy lên sóng gợn trong trái tim Nguyệt Tiêm Ảnh.
*************************
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời xuyên qua kính thủy tinh vào nhà ăn.
Ám Dạ Tuyệt một bên lật báo chí xem một bên dùng bữa sáng đã thành thói quen của hắn. Thân là vệ sĩ của Ám Dạ Tuyệt , đương nhiên Nguyệt Tiêm Ảnh một tấc cũng không rời.
"Toàn bộ cái này đều là bánh mì lúa mạch không chứa đường?" Ám Dạ Tuyệt khép báo chí lại, đột nhiên hỏi.
Nữ giúp việc đứng ở một bên nơm nớp lo sợ, "Bẩm Tuyệt thiếu, bánh mì lúa mạch là bánh mì chứa lượng đường thấp nhất ."
"Ngồi" Ám Dạ Tuyệt kéo ghế dựa, mệnh lệnh Nguyệt Tiêm Ảnh đang đứng bên cạnh, đem bánh mì cùng trứng luộc để lên trước mặt cô, "Ăn."
"Nhưng, nhưng mà. . . . . ." Cô cũng giống như đám người hầu sau khi Ám Dạ Tuyệt ăn xong bữa sáng mới cùng nhau ăn , làm sao có thể ngồi cùng bàn với hắn?
Đôi mắt tối tăm lạnh lùng liếc cô một cái, "Nghe không hiểu lời nói của tôi, hay là muốn tôi nói lần thứ hai?"
Ám Dạ Tuyệt bưng ly cà phê đen lên uống một ngụm, nghiêng đầu nói với nữ giúp việc: "Một ly sữa nóng, không thêm đường."
Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy kinh ngạc đối với hành động quái dị hôm nay của hắn, thì ra bởi vì ngày hôm qua hắn biết cô có "bệnh tiểu đường" .
Hiện tại trong lòng cô hình như là bình gia vị bị đánh đổ, ngũ vị hỗn tạp. Cô nói dối một cậu, ngộ nhỡ hắn biết sự thật có thể giận dữ hay không. Đối với hắn đột nhiên quan tâm, trong lòng cô cảm động xúc động đồng thời cũng mang theo một chút áy náy.
*************************
"Lệ. . . . . ." Tiếng gọi mềm mại quyến rũ từ cửa truyền đến.
Lãnh Mỹ Diễm không để ý vẻ thờ ơ trong mắt Ám Dạ Lệ, lắc lắc vòng eo mảnh khảnh đi đến gần hắn.
Ám Dạ Lệ nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, không có nâng mắt liếc nhìn cô, "Từ khi nào tôi cho cô quyền lợi xông thẳng vào văn phòng của tôi rồi hả ?"
"Lệ, đã lâu rồi người ta không có nhìn thấy anh, người ta nhớ anh thôi. . . . . ." Giọng điệu làm nũng hoàn toàn kích thích toàn thân người khác nổi da gà.
"Tốt! Cô đã nhìn thấy tôi, bây giờ có thể đi!" Ám Dạ Lệ trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Lãnh Mỹ Diễm không chịu buông tha, vòng qua bàn, đi đếnbên người Ám Dạ Lệ, thân thể nghiêng tới trước dán vào trên thân hắn, "Lệ, chẳng lẽ anh không muốn người ta sao?"
Một mùi nước hoa nồng đậm xông vào mũi, Ám Dạ Lệ kéo căng mày kiếm, lộ ra vẻ phiền chán, "Cút ngay!"
"Anh làm gì mà hung dữ với người ta như thế!" Trên mặt Lãnh Mỹ Diễm bật ra tươi cười xinh tươi, "Nghe nói gần đây Ám Dạ đặt mua kiểu súng lục ATZ-7310 mới nhất ở nhà máy bên Đức, kiểu súng lục này nhẹ nhàng khéo léo, có vẻ thích hợp cho phụ nữ dùng. . . . . ."
Ám Dạ Lệ đột nhiên quay đầu nhìn cô , "Nguồn gốc tin tức của cô đáng tin cậy?"
Lãnh Mỹ Diễm liền biết chỉ cần nhắc tới Ám Dạ Tuyệt, khẳng định hắn sẽ cảm thấy hứng thú. Cô vặn vẹo eo nhỏ, ôm lấy cổ Ám Dạ Lệ, ngồi ở trên bắp đùi hắn, dùng nơi mềm mại đầy đặn cọ sát vào trong ngực hắn, "Lệ, em biết anh muốn báo thù, em sẽ dốc hết toàn lực giúp anh."
Từ cái bao nhỏ cô đưa ra một khẩu súng lục màu bạc, "Ám Dạ Tuyệt đặt hàng chính là kiểu súng lục này."
Đôi mắt âm lệ của Ám Dạ Lệ lóe sáng nhìn quét qua súng lục , đôi mắt bỗng dưng buộc chặt, xẹt qua một ánh sáng tuyệt lãnh, "Lần này cô làm không tệ!" Dường như khen thưởng, tìm tòi xé nát quần áo bó chặt trên thân thể cô.
"Lệ. . . . . . Em muốn, bây giờ liền cho em, có được không?" Lãnh Mỹ Diễm cười quyến rũ.
*************************
Nguyệt Tiêm Ảnh bưng một ly trà nóng tỏa ra hơi nước đứng ở trong sân, mặt đất khô héo tiêu điều. Tầm mắt không khỏi hướng tới vườn hoa tường vi phía đông —— một gian phòng nhỏ được hoa tường vi bao bọc, mặt tường màu trắng ngà đắm chìm trong giữa ánh nắng lạnh nhạt, thật giống như phòng nhỏ trong truyện thiếu nhi.
Một bụi hoa tường vi tươi tốt đua tranh nở rộ, mùi hương nhàn nhạt chậm rãi tỏa ra khắp nơi, màu sắc kiều diễm ướt át ở mua thu có vẻ đìu hiu. Hoa tường vi tựa hồ mang theo ma lực, mê hoặc Nguyệt Tiêm ảnh dần dần đi tới gần. . . . . .
Nhìn căn phòng nhỏ quen thuộc ngay tại trước mắt, cái mũi Nguyệt Tiêm Ảnh cái mũi dần dần chua xót, nước mắt che khuất tầm mắt. Dường như cô thấy bóng dáng Tuyệt ca ca cùng Lê ca ca bận rộn dưới hàng rào sắt . . . . . .
Hồi ức tốt đẹp từng màn hiện lên ngay trước mắt, thoáng như ngày hôm qua.
Bọn hắn vi cô gieo trồng hoa tường vi hiện tại lại được dồi dào như vậy, chỉ là cảnh còn người mất. Cô không phải là cô gái không lo không nghĩ như trước kia, được hưởng đủ ngàn vạn cưng chiều Mộ Trần Tuyết nửa rồi. Mà hắn, cũng không phải Tuyệt ca ca nguyện ý vì cô bắt chấp gian nguy rồi.
Nguyệt Tiêm Ảnh tiến lên một bước muốn đến thưởng thức hoa tường vì, đột nhiên cánh tay truyền đến một sức lực.
"Em muốn đi đâu hả ?"