Nguyệt Tiêm Ảnh sửng sốt, thời điểm mấu chốt này, hắn lại hỏi vấn đề khó hiểu như vậy, cô liền ngơ ngẩn gật gật đầu, "Ừm !" Ngay lúc đó, cô cảm giác được trong lòng bàn tay chợt lạnh, cúi đầu nhìn thấy, hắn đưa qua một khẩu súng lục màu bạc ATZ-7310.
"Sau này là của em." Nói xong, Ám Dạ Tuyệt phóng lên một cái, chân thon dài đá lên súng lục của hai tên đàn ông áo đen, thân thể bay lộn trên không——"Thình thịch —— thình thịch ——" hai tiếng tiếng súng nối liền, hai tên đàn ông áo đen liền ngã xuống đất.
"A ——" tiếng kêu sợ hãi từ cô gái thỏ đen bên cạnh hô lên, bọn họ ôm đầu, run rẩy ngồi xổm trên mặt đất, chui xuống dưới cái bàn.
Một lúc thì Nguyệt Tiêm Ảnh phản ứng kịp, nhanh nhẹn xoay người một cái,hai viên đan ma sát qua bên người cô. Nhanh nhẹn xoay người, ngón tay mảnh khảnh bóp cò súng.
"Thình thịch ——" đạn từ giữa súng lục bắn ra, mang theo tốc độ mạnh mẽ, chôn vào trong ngực người đàn ông phía trước, máu tươi liền phun ra, sau đó thân thể cao lớn mềm nhũn ngã ở trên mặt đất.
Thân thủ Ám Dạ Tuyệt nhạy bén mạnh mẽ, ra tay nhanh, tàn nhẫn, chính xác, mỗi chiêu đều trí mệnh. Đôi mắt u ám giống như khát máu đầy mùi tàn bạo thâm độc, giờ phút này hắn giống như thay đổi thành một người khác, dường như là la sát lãnh tuyệt từ địa ngục tới.
Thân hình nhỏ gầy của Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh nhẹn xuyên qua mưa bom bão đạn, cô không có một chút sợ hãi, ra tay quyết đoán, súng lục mang theo hơi thở tàn ác tuyệt sát, mỗi một viên đạn đều bắn trúng.
Trong không khí không ngừng mang theo mùi khói thuốc súng nồng đậm, nhiệt độ không khí lên đến âm độ. Mùi khói thuốc súng pha trộn với mùi máu tươi nồng đậm
Chất lỏng đậm đặc của máu lan tràn, làm cho gạch men sứ mày trắng nhuộm thành một đóa đóa hoa đồ mi, mùi thối nát dần dần lan tỏa ra.
Ám Dạ Tuyệt rất giống như giết người đỏ cả mắt, hoàn toàn mất đi lý trí, chiêu thức độc ác tuyệt tình tàn nhẫn, không có một chút do dự nào, ra một chiêu, đối thủ liền suy sụp ngã xuống.
Trong một góc vắng vẻ, thoáng hiện bóng đen đang lẳng lặng đứng im, lặng lẽ quan sát trước tình cảnh hỗn loạn.
Trên cái trán béo mập của Ân lão đại đã thấm một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, nét mặt làm cho người ta sợ hãi, ở giữa hai người bảo vệ áo đen, chậm rãi lui về phía sau.
Bỗng dưng một tên áo đen nhảy đến trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh , lúc hắn đang vặn cò súng bắn vô số viên đạn lên người cô, Ám Dạ Tuyệt nhìn thấy chỗ của cô nguy hiểm, mũi chân hắn chỉa xuống đất, lập tức xoay người, nhắm ngay đạn của tên áo đen kia, khẽ cắn môi mỏng, "Đi chết đi!"
"Thình thịch ——" một phát súng, từng giọt máu văng khắp nơi, tên áo đen nằm ngã trên đất cách Nguyệt Tiêm Ảnh không xa.
Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu, nhìn thấy Ân lão đại đang giơ súng nhắm ngay Ám Dạ Tuyệt, giờ phút này hắn đang chăm chú nhìn tình hình bên căn bản là không có thời gian chú ý đến bên kia.
"Cẩn thận ——" Nguyệt Tiêm Ảnh không có nghĩ nhiều, phóng người bổ nhào về phía hắn.
Đạn mang theo sức lực mạnh mẹ, cắt qua không khí cứng ngắc, cùng mùi khói thuốc súng nồng đậm nhẹ nhàng ma sát ra lửa nóng ——
Ám Dạ Tuyệt lập tức phản ứng kịp, dường như là phản xạ có điều kiện, thuận tay đẩy Nguyệt Tiêm Ảnh ra, hắn cũng lập tức lắc mình, nhưng vẫn không né tránh kịp, đạn vẫn biến nhập vào cánh tay hắn.
"Tuyệt ca ca. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh hoảng sợ gọi lớn một tiếng, nhìn thấy Ân lão đại lại ra tat, nhanh như điện chớp, cô quyết đoán vươn tay bóp cò súng, túm cánh tay Ám Dạ Tuyệt lắc mình trốn phía sau cột đá.
Phía sau truyền đến tiếng động nặng nề của thân thể rơi xuống trên sàn, lập tức có từng tiếng tiếng kêu sợ hãi, "Ân lão đại, Ân lão đại. . . . . ."
"Tuyệt thiếu, anh có nghiêm trọng lắm không?" Trong con ngươi lóe ra một chút ánh sáng nhạt, Nguyệt Tiêm Ảnh không cách nào che dấu quan tâm hắn.
Màu đồng cổ trên mặt Ám Dạ Tuyệt dần dần trở nên trắng bệch, hắn cắn chặt môi, khó khăn nói: "Bây giờ đi ngay!" Cho dù hắn muốn cố gắng che dấu đau khổ, nhưng giọng nói run rẩy tiết lộ hắn thật sự đang chịu đựng đau đớn.
Mở cửa sổ ra, Nguyệt Tiêm Ảnh đỡ hắn nhảy xuống từ lầu hai ——
Trong góc phòng u ám, một đôi mắt lãnh tuyệt hiện ra ánh sáng sắc bén, lạnh lùng nhìn hai bóng dáng đang dần dần biến mất, khóe miệng chậm rãi giơ lên, thoáng gợi lên cười lạnh tà nịnh, mày kiếm nhếch lên, "Ha ha. . . . . . Ám Dạ Tuyệt, trò chơi mới vừa bắt đầu, chúng ta từ từ chơi!"
Từng tia nắng lạnh nhạt đi vào theo khe hở giữa bức màn, tà tà chiếu vào trên mặt của hắn, một vết sẹo lồi lõm có vẻ quỷ mị khác thường, dường như bất cứ thứ gì cũng không thể che dấu vẻ mặt có phần hung ác khủng bố này.
******************************
"Tuyệt thiếu, anh có sao không?"
Trên mặt lạnh buốt của Ám Dạ Tuyệt dường như tụ thành một tầng băng cứng, không chứa một chút biểu cảm nào, tay trái hắn che miệng vết thương trên cánh tay phải , bước chân vẫn rất nhanh, thật giống như hắn chưa từng bị thương, "Tôi không sao."
Máu loãng từ từ trào ra, nhanh chóng làm ẩm ướt bộ âu phục màu đen, nhuộm mày đen càng thêm sâu thẳm. Máu loãng đỏ tươi chậm rãi chảy từng dòng xuống, cánh tay, cổ tay, mu bàn tay, đầu ngón tay. . . . . .
Ở đỉnh ngón tay thon dài ngón tay tụ thành từng giọt máu, nhỏ giọt xuống dưới. . . . . .
Máu giống như vòi nước nổ tung, lấp kín cũng không ngăn được, tay trái của hắn bị nhuộm đỏ, máu loãng tươi đẹp từ trong tay chảy ra.
Phố xá sầm uất, người đến người đi, người đi đường rộn ràng ma sát gót chân, người xung quanh thấy Ám Dạ Tuyệt, liền rối rít nhường đường. Ánh mắt nghi nghờ còn có một phần sợ hãi, ý nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vì vậy những người đứng xem đều trầm lặng.
"Bây giờ đi vào trong đó?" Nguyệt Tiêm Ảnh theo thật sát phía sau hắn, hiểu rõ thân phận địa vị của mình, Ám Dạ Tuyệt muốn làm như thế nào, căn bản là cô không thể ngăn cản không. Từ sòng bạc trốn tới đây, cô vốn cho rằng sẽ trực tiếp về Nguyệt Minh Khâu, thật không ngờ, lại đi tới nơi dành riêng cho người đi bộ sầm uất này, đám đông chen chúc ngược lại trở thành bức tường che chở cho bọn họ, làm cho thuộc hạ của Ân lão đai chôn vui giữa biển người.
Người từng trải đúng là người từng trải, từ đáy lòng Nguyệt Tiêm Ảnh khâm phục thái độ xử lý việc loạn không sợ hãi của hắn, chẳng trách lúc trước ông nội coi trọng hắn như vậy. Suy nghĩ đến ông nội, lòng Nguyệt Tiêm Ảnh lộp bộp một cái, giống như bị ong mật cắn một cái, tuy không đến mức đau thấu trái tim, nhưng cái loại đau đớn hung ác này, đè nén hơi thở của cô —— lại một lần nửa nhắc nhở bản thân, Ám Dạ Tuyệt là kẻ thù của cô, cô không thể động lòng với hắn!
"Bệnh viện." Giọng nói trầm thấp, có vẻ thiếu chút hơi thở.
Bệnh viện? Bị thương như vậy còn dám công khai hiên ngang đi vào bệnh viện, không sợ cảnh sát lập tức tìm đến nói chuyện với hắn sao?
Trong lòng Tiêm Ảnh liên tiếp bốc lên nhiều dấu chấm hỏi, nhưng ngoài miệng vẫn lại cung kính hỏi: "Tuyệt thiếu, đi bệnh viện nào?"
"Bệnh viện 'Mộ Ái'." Sắc mặt trắng bệch của Ám Dạ Tuyệt làm nền lên mày kiếm đen đậm có vẻ càng thêm sâu và đen, cánh môi dần dần trở nên trắng bệch.
Nguyệt Tiêm Ảnh cũng có nghe thấy qua tên bệnh viện này, là bệnh viện lớn có tính năng tổng hợp, ở đây giỏi về khoa ngoại. Dì Mạc có nói qua cho cô nghe, bệnh viện này là tổ chức "Ám" bỏ vốn xây dựng, lấy tên "Mộ ái" thật ra chỉ là vì trấn an thuộc hạ cũ của ông nội, làm cho bọn họ biết Ám Dạ Tuyệt nhớ tình nghĩa cũ, để bọn họ phục tùng hắn.
Bệnh viện "Mộ Ái" cách đây cũng không xa, nhìn thấy bệnh viện ngay phía trước, Ám Dạ Tuyệt lại túm chặt cánh tay Nguyệt Tiêm Ảnh, "Không nên đi cửa chính!"
Cô lập tức hiểu ý, biết rõ Ám Dạ Tuyệt bị thương, nhất định sẽ đến đây, cho nên nhất định sẽ ở chỗ này "Đợi" .
"Đi bên này. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt đưa cô vào một tiệm bán thức ăn nhanh không hề gây chú ý, không có dùng bữa, đi tới hướng nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam? Mấy chữ to này làm ánh mắt của Nguyệt Tiêm Ảnh chấn đông, theo bản năng cô dừng bước, "Không thể, không thể vào nhà vệ sinh nam?"
Đôi mày của Ám Dạ Tuyệt kéo căng gay gắt, "Tại sao không?"
Nguyệt Tiêm Ảnh hối hận phản ứng vừa rồi của mình, hiện tại Ám Dạ Tuyệt cũng đã bị thương rất nặng, cô còn để ý đến việc nhỏ này.
Cô đi vào nhà vệ nam, cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, rất sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy, cảm giác xấu hổ không khỏi làm cho khuôn mặt cô bắt đầu đỏ bừng, "Tuyệt thiếu, lúc này, anh còn có lòng dạ muốn đi vệ sinh sao?" Giọng nói Nguyệt Tiêm Ảnh mang theo vài mùi vị oán trách. Cô nghĩ lại, "Ách. . . . . .Thật ra anh cũng là người, tôi cũng không nói anh không thể. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt không rãnh rỗi quan tâm Nguyệt Tiêm Ảnh, hắn đi tới đường kẻ của cái nhà vệ sinh cuối cùng, vốn là một bức tường, nhưng hắn nhẹ nhàng đẩy ra thì thực sự hiện ra một cánh cửa. Xoay người, lãnh mị nói: " Nhà vệ sinh gạch men sứ rất đẹp sao? Có thể suy xét sử dụng cho phòng ngủ của em. . . . . ."
"Phòng ngủ của anh mới trang trí giống nhà vệ sinh đó!" Nguyệt Tiêm Ảnh ngẩng đầu, bỗng nhiên trợn mắt nhìn hắn. Đột nhiên có ánh sáng sáng ngời trước mắt cô, "Đây là đâu?"
Một đường hành lang trắng như tuyết, trên gạch men trơn bóng khúc xạ ra một chút ánh sáng bạc.
"Bệnh viện."
Nguyệt Tiêm Ảnh theo sát bước chân Ám Dạ Tuyệt, dường như đây là một đường hầm bí mật, rất nhanh đã tới văn phòng viện trưởng.
Trợ lý của Hạ Khiêm Dật là một y tá nổi tiếng trẻ tuổi, nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt bị thương, lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ với hắn, "Tuyệt thiếu, Hạ viện trưởng đang phẫu thuật, tôi lập tức thông báo ánh ấy trở lại."
Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn bóng lưng dần dần đi xa, khẳng định nói: "Cô ấy cũng trong tổ chức ‘Ám’?"
Ánh mắt Ám Dạ Tuyệt dần dần trở nên trống rỗng, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, hắn ngã ngồi trên ghế làm việc của Hạ Khiêm Dật, khép mắt lại. Gân xanh bung nổ từ trên trán hắn, còn có dòng máu từ từ chảy xuống có thể nhìn thấy giờ phút này hắn phải chịu đựng đau nhức rất nhiều.
Không hiểu sao trái tim Nguyệt Tiêm Ảnh bắt đầu co rút đau đớn, cô tìm một chút băng gạc, ngồi xổm xuống, "Tuyệt thiếu, để cho tôi nhìn miệng vết thương có được hay không?" Cô cẩn thận mà đụng vào tay hắn.
"Không có gì để xem." Giọng nói của Nguyệt Tiêm Ảnh mỏng manh, trầm thấp mang theo chút tiếng thở dốc. Hắn cố ý dùng tay trái che miệng vết thương, không cho cô xem.
Không muốn làm cho người ta nhận thấy được yếu đuối của hắn, điểm này không có khác trước kia một chút nào.
"Hạ Khiêm Dật còn chưa tới, tôi băng bó đơn giản cho anh trước, anh chảy nhiều máu như vậy, rất nguy hiểm ."
Nguyệt Tiêm Ảnh cũng bất chấp phản kháng của hắn, tách tay trái của hắn ra. Thành thạo cắt sạch ống tay áo của hắn, một viên đạn nhỏ chôn sâu giữa máu thịt của hắn, lưu lại trên miệng vết thương một hình tròn.
"Oh my god!" Hạ Khiêm Dật vừa xuất hiện, liền lấy vẻ mặt kinh ngạc bày tỏ, lắc đầu, "Chậc chậc chậc, kỳ quái, kỳ quái! Sao chổi Halley sắp va chạm trái đất sao? Tuyệt thiếu cũng có thể bị thương, thật sự là hiếm lạ." Giọng nói có chút vui sướng thích thú khi người gặp họa. Cơ hội ngàn năm có một như vậy, đương nhiên nắm chắc thật tốt cơ hội này, trêu chọc hắn một lần.