"Đây là lần thứ mấy bọn họ đi hưởng tuần trăng mật rồi hả ?" Ám Dạ Tuyệt lấy một tờ khăn giấy lau máu trên tay.
"Ài!" Khả Khả giống như một tiểu đại nhân, lắc đầu thở dài, "Nói là phải bồi dưỡng tình cảm vợ chồng son của bọn họ tốt một chút! Chú dao găm, các chú vứa nói cướp cái gì a?"
Đại nhân thật là, không trả lời vấn đề của bọn hắn, còn liên tiếp hỏi lại vấn đề của bọn hắn.
Lăng Phong Ngãi xoa xoa đầu Khả Khả, "Muốn giúp cha nuôi cháu cướp cô dâu!"
"Không được đụng lung tung!" Khả Khả gạt tay hắn ta r, "Đầu tóc của cháu đều bị chú làm cho rối tung rồi."
"Cướp cô dâu, nhất định chơi rất vui a, hoan hô!" Nhạc Nhạc hoan hô nhảy nhót vỗ tay, "Khả Khả, chúng ta giúp cha nuôi cướp cô dâu, có được hay không?"
Khả Khả nâng cằm lên, giống như đang suy nghĩ kỹ càng, ra vẻ từng trải thong thả nói: "Dường như. . . . . Dường như. . . . . . Rất thú vị!"
Lại thêm hai người chỉ sợ thiên hạ không loạn , Ám Dạ Tuyệt còn chưa lên tiếng bọn họ đã bắt đầu nóng lòng muốn thử rồi.
Trong mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt là tầng sương mù dày đặc, dần dần ngưng kết thành băng lạnh không tan, cũng làm trái tim hắn đông cứng lại từng chút một, "Chúng ta nên chúc cô ấy hạnh phúc."
Đột nhiên ngoài cửa truyền vào tiếng đập cửa, tiếp theo là một thuộc hạ đi vào, "Tuyệt thiếu, Mộ phu nhân đang ầm ĩ ở vườn tường vi, nói muốn tìm tiểu Tuyết."
"Chẳng phải là Mộ Trần Tuyết đang bị giam ở vườn tường vi sao?"
"Nhưng dường như là Mộ phu nhân không biết tiểu thư, vẫn kêu la muốn ra ngoài tìm kiếm tiểu Tuyết."
Nét mặt Ám Dạ Tuyệt bắt đầu nặng nề, bỗng dưng đứng lên, nhanh chóng bước ra văn phòng.
Lúc này Hạ Khiêm Dật mang thùng thuốc tới, nhìn Ám Dạ Tuyệt đi qua người hắn ta, hắn ta vội vàng nói: "Tuyệt thiếu, vết thương trên tay anh . . . . ."
Trong lòng bàn tay hắn nhuộm đầy máu tươi, tuy máu đã ngừng chảy, nhưng mảnh thủy tinh nhỏ vụn vẫn còn dính vào giữa da thịt.
"Mau đi gọi bác sĩ khoa tâm thần!" Bước chân của Ám Dạ Tuyệt không chút ngừng lại, lo lắng bước nhanh về hường vườn tường vi.
*******************************
"Các người không được ngăn cản tôi, tôi muốn đi tìm tiểu Tuyết. . . . . ."
"Mẹ, con ở đây, mẹ còn muốn tìm ai a?"
"Mộ phu nhân, Mộ Trần Tuyết tiểu thư ở ngay đây, thời tiết bên ngoài nóng bức như vậy, không nên đi ra ngoài có được hay không. . . . . ."
. . . . . .
Cách xa vườn tường vi đã nghe tiếng ồn ào truyền tới.
"Bác gái!" Ám Dạ Tuyệt tiến lên đỡ Mộ phu nhân, "Không nên kích động như thế, ngồi xuống yên lặng một chút."
"Ám Dạ Tuyệt, con đã đến rồi, mau đưa bác đi tìm tiểu Tuyết có được hay không? Sao hôm nay con bé không đến gặp bác?" Mộ phu nhân túm chặt ống tay áo của Ám Dạ Tuyệt, trên khuôn mặt dịu dàng lộ ra lo lắng.
"Bác gái, chẳng phải tiểu Tuyết đang ở đây sao?" Ám Dạ Tuyệt kéo Lãnh Mỹ Nhan ở một bên qua.
Mộ phu nhân đẩy Lãnh Mỹ Nhan ra, "Căn bản cô ta không phải là tiểu Tuyết, các người đều đang gạt tôi! Rõ ràng ngày hôm qua Tiểu Tuyết đã cùng đi dạo bộ với tôi."
Dạo bộ? Ám Dạ Tuyệt liền hiểu ra, thì ra bà đã xem Nguyệt Tiêm Ảnh trở thành con gái rồi.
"Bác gái, ngày hôm qua đi dạo cùng bác là bạn của con, không phải tiểu Tuyết. . . . . ."
Bọn họ luôn nói bà nhìn lầm, Mộ phu nhân có chút nóng nảy, "Con gái tôi sinh ra, chẳng lẽ tôi không biết sao? Các người nói cô ta là tiểu Tuyết, trước ngực Tiểu Tuyết có cái bớt hoa tường vi, cô ta có sao? Tiểu Tuyết là nhóm máu là RH âm tính, cô ta phải không?"
"Bác nói cái gì?" Ám Dạ Tuyệt hoảng sợ giống như bị sét đánh, đôi mắt tối tăm liền sáng như tuyết, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực, "Trước ngực Tuyết nhi có cái bớt hoa tường vi màu đỏ?"
"Ừm!" Mộ phu nhân gật gật đầu, quay đầu sang một bên, ánh mắt có chút rời rạc, miệng thì thào nói thầm , "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết. . . . . . Tôi muốn tiểu Tuyết của tôi!"
Ám Dạ Tuyệt rất giống bị sét đánh, thoáng chốc sững sờ tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Nguyệt Tiêm Ảnh cũng là nhóm máu RH âm tính, cái này có thể trùng hợp. Nhưng là trước ngực cô chính là có cái bớt hoa tường vi, cái này cũng có thể trùng hợp được sao?
Nguyệt Tiêm Ảnh chính là Mộ Trần Tuyết mà hắn nhớ thương, tin tức này giống như quăng một quả bom vào giữa hồ trong lòng hắn, thoáng chốc bùng nổ làm cho hồn vía của hắn rời rạc.
Đây là số phận đang đùa giỡn bọn họ sao? Xa cách, gặp nhau. . . . . . Giữa bọn họ vẫn vòng đi vòng lại giống như đang trêu cợt bọn họ, nhưng lại không để bọn họ để lộ ra tầng lụa mỏng. Nhưng. . . . . . Cho dù xa cách số phận vẫn gắn chặt bọn họ với nhau.
Lần này, Ám Dạ Tuyệt không quan tâm sẽ gặp phải khó khăn gì, hắn đều phải đẩy sương mù ra, tìm kiếm Tuyết nhi của hắn.
******************************
Trời vừa tờ mờ sáng, ngôi sao sáng vẫn còn treo trong không trung, lóe ra ánh sáng chói lọi.
Thoáng hiện hai bóng dáng nho nhỏ lén lút lùi vào một cái phòng, một trái một phải, Khả Khả Nhạc Nhạc nhảy lên giường lớn.
Hai tiểu ác ma nhìn nhau cười, tâm ý tương thông, lập tức hiểu được. Nhạc Nhạc nắm cái mũi của Lăng Phong Ngãi, mà Khả Khả lại bịt kín cái miệng của hắn ta.
"Ưm ——" Lăng Phong Ngãi hít thở không được khuôn mặt liền tụ máu đỏ bừng, bỗng dưng mở mắt, thấy trước mắt là hai khuôn mặt phóng to đầy non nót đáng yêu, liền hoảng sợ ngay cả con ngươi cũng trợn to.
Khả Khả Nhạc Nhạc sợ hắn ta ngạt thở bỏ mình, đồng thời buông lỏng tay ra.
"A ——" Một tiếng hét giết heo thảm thiết trời long đất lỡ vang tận mây xanh.
Một tay của Nhạc Nhạc lập tức bịt kín cái miệng của hắn ta,một ngón trỏ tay kia đặt ở bên miệng, "Hư —— không được lớn tiếng như vậy, chú muốn đánh thức tất cả mọi người hay sao?"
"Im lặng một chút, có nghe hay không!" Khả Khả hất cao súng lục trong tay.
Mồ hôi lạnh của Lăng Phong Ngãi chảy ròng ròng liền gật gật đầu, sau khi Nhạc Nhạc buông tay ra, hắn cố gắng nhỏ giọng, thật cẩn thận hỏi: "Hai vị tiểu tổ tông, xin hỏi hơn nửa đêm các cháu muốn làm gì hả?"
"Bây giờ đã không phải nửa đêm, trời đã sắp sáng." Khả Khả lấy thái độ nghiêm túc sữa đúng hắn ta.
Nhạc Nhạc hối thúc Lăng Phong Ngãi, "Chú dao găm mau thức dây, nếu cha nuôi không bày tỏ có hứng thú tham gia, như thế chúng ta đi cướp cô dâu có được hay không?"
Lăng Phong Ngãi cười khổ nói: "Vì sao các cháu phải tới tìm chú?"
"Đây không phải là do chú đề nghị sao!" Nhạc Nhạc bĩu môi mềm mại nói.