Gió tgy thổi quét lá khô vàng trên mặt đất, giống như một tấm thảm dày bằng nhung che kín màu sắc của mặt đất.
Trong không khí ẩm ướt trong veo mà lành lạnh bay tới mùi hoa cúc thanh nhã, như có như không, gợi lên khứu giác người ta. Giống như tin đồn, càng giấu đầu thì càng hở đuôi, lại càng có thể kích thích hứng thú người khác.
Nguyệt Tiêm Ảnh cực kỳ thận trọng nói: "Thành thật nói cho anh biết, không có! Tôi nhìn tới tên ác ma kia mới là lạ!"
"Vậy ngày hôm qua sao cậu lại có thể tỏ ra như thế. . . . . . Cái kia. . . . . ." Lăng Phong Ngãi nói chuyện đến mơ hồ.
"Cái gì mà cái kia cái này?" Nguyệt Tiêm Ảnh gõ gõ trán, "Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?" Vì cái gì cả đêm qua, biểu hiện của Ám Dạ Tuyệt là lạ , việc làm của Lăng Phong Ngãi cũng không bình thường.
"Cậu đã quên chuyện xảy ra tối qua?" Âm lượng của hắn đề cao vài phần dB, chẳng trách hắn cảm thấy bây giờ mình là ông nói gà bà nói vịt, thì ra cô không nhớ chuyện đã xảy ra tối qua.
Nhìn đến thấy phản ứng của Lăng Phong Ngãi trong lòng cô càng thêm sợ hãi, "Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì chứ?"
"Cậu không nên biết thì tốt hơn."
Lá cây màu nâu từ trên cành cây hợp hoan rơi xuống, vừa lúc rơi lên tóc ngắn nhỏ vụn của Nguyệt Tiêm Ảnh, thật giống như một cái kẹp tóc bươm bướm, trang sức nho nhỏ bỗng nhiên làm cho cô tăng thêm vài phần mùi vị phụ nữ.
"Ài. . . . . . Nếu cậu muốn biết thì tôi sẽ thành thật nói cho cậu biết!" Lăng Phong cắt tương đối giống như khó xử nói: "Tối hôm qua, cậu cưỡng ép Tuyệt thiếu cái kia. . . . . ."
Hai mắt sáng trong của Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi trợn tròn, nghẹn họng nhìn trân trối mà lắc đầu, "Tuyết đối không thể!"
"Có câu nói, say rượu loạn tính, cậu cưỡng ép hắn cái kia cũng không phải là chuyện rất mất mặt, hơn nữa, mất mặt cũng không phải một mình cậu, người bị cưỡng ép cái kia càng mất mặt hơn."
Nguyệt Tiêm Ảnh buồn rầu dùng hai tay nắm chặt tóc, ngồi xỗm trên mặt đất, "Thảm , thảm rồi. . . . . ."
Liên tiếp gặp nạn là chuyện Lăng Phong Ngãi thích làm nhất, "Không chỉ như vậy, tối qua cậu còn ói lên người Tuyệt thiếu. Kỹ thuật ói của cậu thật sự rất cao siêu, không bỏ sót giọt nào toàn bộ đều phun lên người anh ấy."
Nguyệt Tiêm Ảnh đang ở cánh cửa sống còn, Lăng Phong Ngãi còn có tâm trang trêu chọc cô.
Vốn say rượu đã làm cho Nguyệt Tiêm đau đầu đến muốn nứt ra, lại biết được chuyện xảy ra tối qua, khiến cho đầu cô sắp nổ tung rồi.
"Người đời đều biết làm mất lòng Tuyệt thiếu sẽ không có kết quả tốt, vì tránh cho đầu thân hai nơi, tôi cho rằng cậu nên thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, hãy nhận lỗi với Tuyệt thiếu thật tốt đi, hối lỗi sửa sai, làm lại người mới. . . . . ."
Lăng Phong Ngãi nói nghiêm trọng, giống như cô đã phạm phải tội ác tày trời gì đó.
*************************************************
Một bóng dáng mảnh khảnh thoáng hiện đứng yên ở trước cánh cửa gỗ màu hồng đậm, trong nháy mắt bàn tay nâng lên giống như bị điện giật lập tức thu về, tới tới lui lui vài lần.
"Ài, chết sớm đầu thai sớm!" Nguyệt Tiêm Ảnh hít sâu một hơi, cổ vũ tinh thần.
"Gõ, gõ. . . . . ." Gõ cửa hai lần.
Bên trong truyền đến tiếng nói nặng nề, tiếng nói nồng đậm giống như mùi thơm của rượu ngon làm cho người ta mất hồn, "Vào đi!"
Nguyệt Tiêm Ảnh ngừng thở, trái tim căng thẳng muốn nhảy vọt lên cổ họng, nhắm mắt theo đuôi thật cẩn thận đi vào phòng làm việc của Ám Dạ Tuyệt.
Thân phận của Ám Dạ Tuyệt không chỉ lão đại của tổ chức "Ám" , mấy năm gần đây hắn cố gắng tẩy trắng tổ chức "Ám', thành lập rồi tập đoàn Kim Khống " Mộ Thị", tất cả tập đoàn do ngân hàng, quỹ còn có bảo hiểm ba bộ phận hợp thành, thực lực tài chính hùng hậu đã sớm bước vào mười xí nghiệp mạnh nhất toàn thế giới. Nhưng mà đối với vị tổng giám đốc thần bí của tập đoàn Kim Khống "Mộ thị" , vẫn là một nhân vật bí ẩn. Ám Dạ Tuyệt ở tổng bộ tổ chức "Ám" thông qua chat webcam họp với các nơi quản lý cao cấp toàn cầu, truyền đạt mệnh lệnh.
Rất nhiều kế hoạch về màn trướng quân đội, quyết định thắng bại ở ngoài ngàn dặm là trí tuệ.
Phòng làm việc của Ám Dạ Tuyệt rất tối tăm, bức màn bị kéo nghiêm nghiêm thật thật, không một tia ánh sáng nào xuyên qua, phía trước tường là một màn hình LED có độ phân giải cao, đang hiển thị hình ảnh hội nghị cao cấp với các công ty Châu Âu.
Ám Dạ Tuyệt cũng không trả lời lại Nguyệt Tiêm Ảnh, dường như xem cô là không khí, hắn tiếp tục triển khai hội nghị. Lười biếng nghiêng người dựa vào sô pha, hai chân để vểnh lên trên bàn trà, nhàn nhã uống cà phê, thường thường sẽ nêu ra quan điểm và nghi ngờ của hắn đối với cấp dưới đang báo cáo kế hoạch hàng năm, tiếng nói nồng đậm lưu loát nói ra một hơi tiếng anh thật giống như một khúc nhạc kinh điển êm tai vậy.
Nguyệt Tiêm Ảnh không dám quấy rầy công việc của hắn len lén đi tới một góc khuất.
Lúc cô đợi đến ngáp liên tục, hai mắt sắp khép lại đi tìm Chu Công, "Bốp!" Một tiếng, lập tức, toàn bộ văn phòng đều sáng lên, ánh sáng chói mắt lập tức chiếu vào mắt cô, làm cho cô không thích ứng được không mở mắt ra được ngay.
"Em tìm tôi có chuyện gì?" Giọng nói buồn bực từ đỉnh đầu cô truyền tới.
Nguyệt Tiêm Ảnh giống như đứa trẻ làm sai, cúi đầu, trong tay cầm một cái chén trà đưa cho hắn, "Tôi tới nhận lỗi!"
"Nói như vậy, em đã nhớ ra chuyện xảy ra tối qua rồi?" Ám Dạ Tuyệt lạnh nhạt liếc nhìn chén trà trong tay cô, cũng không tiếp nhận, một ly trà muốn hắn tha cho cô, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy, hơn nữa, điểm này cũng không giống tác phong của Ám Dạ Tuyệt.
"Đều là rượu gây ra họa, tôi, tôi cũng không biết sau khi mình uống rượu sẽ biến thái như thế, sẽ. . . . . Tôi thật sự không phải cố ý muốn cưỡng ép anh cái kia. . . . . ."
Vừa nghe Nguyệt Tiêm Ảnh nói như vậy, từng hình ánh tối qua nhanh chóng xẹt qua trong đầu hắn, vẻ mặt càng cứng lại hơn. Nhưng mà nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ áy náy, thật giống như nàng cô đã cưỡng bức đàn ông nhà lành vậy, tự trách sâu sắc. Khóe miệng hắn giơ lên , thoáng hiện ý cười tà mị, "Vậy em cảm thấy nên làm thế nào để bồi thường cho tôi?"
Nguyệt Tiêm Ảnh ngẩng đầu, vừa lúc va chạm vào ánh mắt của hắn, lúc này cảm giác mình thật giống như một con thỏ nhỏ trong mắt hắn vậy, dâng ly trà lêb, "Đây là tôi đặc biệt pha cho anh!"
"Chỉ một ly trà, chẵng lẽ lại xóa bỏ toàn bộ sao?" Ám Dạ Tuyệt cảm giác bản thân giống như bị xâm phạm, lại cò kè mặc cả lấy lại công bằng cho mình.
"Đây không phải trà, là tôi đặc biệt ngâm cho anh."
Ám Dạ Tuyệt hơi nhướng mày, kết quả vừa thấy ly trà trong tay cô ——
Một mùi vị chua xót đập vào mặt, còn có thứ gì đó màu trắng sènh sệch giống như hồ dính, đột nhiên Ám Dạ Tuyệt nghĩ đến kẻ đầu sỏ quấy rầy hắn cả đêm hôm qua —— nôn.