Trong mắt Ám Dạ Tuyệt, cô thật giống như một con nhím mọc đầy mũi nhọn sắc bén, luôn đâm vào trong người, không đến mức quá đau nhưng làm cho người ta ngột ngạt. Ám Dạ Tuyệt càng ngày càng cảm thấy thú vị khi thuần phục con nhím nhỏ bướng bỉnh lỳ lợm này, nhổ từng cái gai của cô, xem cô làm sao có thể lại nhe nanh múa vuốt.
Hắn cố ý nói như vậy, ánh mắt luôn liếc về phía Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn xem phản ứng của cô.
Nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của cô nổi lên một tầng hơi nước, khuôn mặt giống búp bê gốm sứ tinh xảo lại rất dễ vỡ vụn hiện lên chút réo rắt thảm thiết, tâm trạng Ám Dạ Tuyệt bắt đầu sung sướng, cảm giác thỏa mãn chinh phục đạt được chưa từng có.
Nguyệt Tiêm Ảnh ngu ngơ mà nhìn bóng lưng hai người sóng vai rời khỏi, có một lưỡi đao sắc bén đâm chọc vào trái tim cô, lưỡi đao vừa mỏng vừa bén đâm vào chưa đến nổi chảy máu , nhưng cảm giác đau đớn thì cực kỳ rõ ràng. . . . . . Trái tim nhìn như hoàn mỹ không khuyết điểm, thật ra đã dính đầy vết thương.
Thì ra ở trong mắt hắn, cô chỉ là một người đê hèn thấp kém, vì tiền bạc bán đứng thân thể làm tình nhân, cảm giác tươi mới của hắn qua đi, là có thể lập tức ném cô đi. . . . . .
"Ừm. . . . . ." Ngực truyền đến một trận đau đớn, Nguyệt Tiêm Ảnh cúi người, ôm ngực, miệng mở lớn thở phì phò.
Từ khi dùng thuốc của Hạ Khiêm Dật, bệnh tim của cô giảm bớt rất nhiều. Bàn tay run rẩy dữ dội hoảng loạn mở ngăn kéo ra, khó khăn lấy viên thuốc bên trong ra, trực tiếp nuốt vào.
Dường như cô đã dùng hết toàn bộ hơi sức, xụi lơ mà nằm ngã trên đất
Cuộn thân thể lạnh run lại, mắt trong veo nhìn lên trần nhà, không hề chớp mắt, làn nước trong xuống chảy xuống——
"Ông nội, bây giờ Tuyết nhi đau quá, đau quá. . . . . . Ngay cả hít thở cũng đau. . . . . . Con nên làm cái gì bây giờ?" Một giọt nước mắt sáng trong nhỏ giọt từ khóe mắt cô xuống, như nước thủy sinh trong suốt, "Tuyệt ca ca, đã không phải là Tuyệt ca ca của con, anh ấy đã thay đổi, không phải là Tuyệt ca ca bảo hộ con cả đời rời bỏ nửa rồi. . . . . . Anh ấy đã có người muốn bảo hộ rồi. . . . . . Không phải Mộ Trần Tuyết, con cái gì cũng không phải. . . . . ."
********************************
"Tuyệt thiếu, anh thật sự muốn đi? Đây rõ ràng là Hồng Môn Yến!" Hạ Khiêm Dật lo lắng nói.
Lúc này, không khí trong văn phòng rất bức bách, chính là bởi vì nhận được thiệp mời của Lệ đường chủ Chu Tước đường của Ưng bang.
Ám Dạ Tuyệt đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, không có bất cứ trọng tâm nào, lúc đó giữa ngón trỏ và ngón giữa của hắn kẹp một điếu thuốc lá, hắn cũng không gạt xuống, đầu mẩu thuốc lá đã gộp lại một đoạn rất dài chưa rớt xuống.
Trời chiều như lửa, tà tà chiếu rọi vào trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như đao khắc, càng thêm sáng rõ đường nét thân thế khỏe mạnh của hắn.
Thân hình tách rời ra một cái bóng thật dài ở trong nhà, tổ hợp sáng và tối, làm cho hắn giống như vị thần phát ra hào quang, lại giống như ác ma bước ra từ bóng tối—— tràn ngập thần bí, làm cho người ta không thể nhìn thấu được, cho dù phần thần bí này làm cho người ta nảy sinh cảm giác hắn rất đáng sợ.
Lăng Phong Ngãi thiếu kiên nhẫn nhảy dựng lên, "Cái tên Lệ đường chủ kỳ quái kia có ý gì, tôi sẽ đem mấy trái bom làm nổ tung hang ổ của anh ta."
"Tôi không tán thành đi." Lãnh Trạch luôn ít nói cũng phát biểu quan điểm của mình, "Từ lâu Lệ đã bố trí bàn cờ này, chính là đang đợi anh 'nhảy vào’."
"Đúng!" Lăng Phong Ngãi kích động nói: "Cái tên Lệ gì đó, bây giờ chính là dùng ‘gậy ông đập lưng ông’, sau đó lại đến chiêu ‘bắt ba ba trong vò dễ như trở bàn tay’."
"So sánh Tuyệt thiếu với ba ba có phải là có phần. . . . . ." Hạ Khiêm Dật buồn cười.
"Đi!" Trải qua một lúc suy nghĩ cặn kẽ, Ám Dạ Tuyệt đưa ra quyết định này.
Lăng Phong Ngãi đã lâu không có đánh một trận vui sướng, đã ngứa ngáy tay chân rồi, nếu Ám Dạ Tuyệt đã đưa ra quyết định, hắn ta đương nhiên tích cực hưởng ứng, "Được! Chúng ta cùng đi, khuấy đảo Ưng bang đến trời long đất lỡ, mang ‘vò' đập cho tan nát!"
"Không cần, các người canh giữ ở cửa là được, đến lúc đó tiếp ứng cho chúng tôi." Trong lòng Ám Dạ Tuyệt đã có kế hoạch hoàn chỉnh.
"Chúng tôi?" Hạ Khiêm Dật nắm được mấy chữ này, "Tuyệt thiếu quyết định đưa ai theo?"
"Nguyệt Tiêm Ảnh!" Hắn hơi hơi nhíu mày, "Sao hả, cô ấy không được sao?"
"Tuyệt thiếu, cô ấy bệnh nặng mới khỏi. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt lộ ra vẻ mặt phiền chán, trực tiếp ngắt lời hắn ta, " Có phải là cậu đã quá quan tâm cô ấy rồi không?"
Hạ Khiêm Dật đang muốn nói cái gì, nhưng bị Lăng Phong Ngãi nói trước.
"Yên tâm, yên tâm! Có Tuyệt thiếu ở đây, bảo đảm đưa em gái Tiêm Ảnh trở về nguyên vẹn không mất một sợi lông nào."
******************************
Ám Dạ Tuyệt đi vào phòng ngủ, phát hiện trên giường không có người, ánh mắt dần dần dời xuống, phát hiện Nguyệt Tiêm Ảnh đang nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo.
"Sao thế? Có giường không nằm, nằm sàn nhà."
Thật ra khi Ám Dạ Tuyệt bước vào phòng cô cũng đã biết là hắn vào. Trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hòa lẫn vào hơi thở tự nhiên trên người hắn, thành hương vị độc nhất, nhàn nhạt sâu xa, so với nước hoa nam tính còn dễ ngửi hơn.
"Tôi thích nằm ở đâu, cũng là tự do của tôi!" Cô tức giận nói.
"Bốp ——" một cái hộp tinh xảo mặt trên quấn quanh tơ lụa, ném ở trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh.
"Em thích nằm ở đâu tôi không xen vào! Nhưng mà nhanh đi thay cái này cho tôi, lập tức có nhiệm vụ!"
Nguyệt Tiêm Ảnh dường như cố ý đối địch với hắn, liền nằm nghiêng ở trên mặt đất, không hề động đậy.
"Không phải là em muốn tôi giúp em mặc quần áo chứ. . . . . ." Nói xong, Ám Dạ Tuyệt chặn ngang lôi cô lên.
Nước mắt sáng trong chói mắt ở khóe mắt, Ám Dạ Tuyệt giật mình, lập tức hiện nét chế giễu , "Cô gái, em sẽ không yêu tôi chứ? Nhưng mà tôi đã cảnh cáo em, ngàn vạn lần không được yêu tôi, nếu không, hậu quả chỉ có một, đau khổ chỉ một mình em!"
Nguyệt Tiêm Ảnh qua loa lau hết nước mắt trên mặt, cực lực bác bỏ, "Anh ít tự đa tình đi, người bị mù mới yêu anh! Tôi nhớ ông nội. . . . . ."
"Tốt nhất là không có!" Ám Dạ Tuyệt nhặt cái hộp lên đưa tới trên tay cô, "Thay nhanh lên, tôi không có thời gian mè nheo với em."
Nguyệt Tiêm Ảnh kéo tơ lụa ra, tiếp theo nới lỏng nơ buộc con bướm, mở cái nắp ra—— một bộ lễ phục dạ hội màu đen rực rỡ.
Cô quay đầu nhìn Ám Dạ Tuyệt, "Sao anh còn không đi?"
"Vì sao tôi phải đi?" Ám Dạ Tuyệt hỏi lại cô.
"Anh không đi làm sao tôi thay quần áo?"