"A... ——" Giọng nói Ám Dạ Tuyệt đầy hứng thú hỏi, "Bao lâu rồi không có chạm vào phụ nữ, nhớ đến tình dục rồi sao?"
Mặt Lăng Phong Ngãi đỏ bừng hạ xuống, xấu hổ mà không biết nên nói cái gì cho phải.
Cảm giác đau nhức kịch liệt giống như sóng biển vọt tới phía cô, cuồn cuộn đánh úp ném cô vào giữa vực thẳm vô tận, cô hít vào một hơi lạnh, "Ách. . . . . ." Tiếng thở dài rên rĩ bật ra khỏi miệng.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, cậu làm sao vậy?" Lăng Phong Ngãi chú ý tới sự khác thường của cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh yếu ớt mở mắt, liếc hắn một cái, "Anh xem tôi như vậy thì có thể như thế nào?"
Lăng Phong Ngãi chú ý tới ngón tay của cô đang có máu loãng chảy ra, làm nổi bật da thịt trắng mịn có vẻ rất chói mắt, "Cậu bị thương? Bị thương có nghiêm trọng không."
"Không chết được!" Ám Dạ Tuyệt từ phòng thay đồ đi ra lúc này cả người đã mặc vào bộ âu phục được làm thủ công từ Ý, cắt may khéo léo, vừa vặn buộc quanh thân hình cao lớn của hắn.
Ánh mắt lạnh nhạt tối tăm liếc khuôn mặt trắng bệch của Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, "Cậu là người đầu tiên sau khi bị súng lục của tôi bắn, còn có thể sống ."
"Ha ha. . . . . ." Khóe miệng Nguyệt Tiêm Ảnh giơ lên nụ cười châm chọc, tóc ngang mắt che khuất vài tia tiếc nuối trong mắt cô, "Có phải tôi nên cảm động đến rơi nước mắt với anh hay không?"
Tuyệt ca ca của cô đã thay đổi, hiện tại đã trở nên lãnh khốc tàn tuyệt ( hung ác tuyệt tình), thật giống như Satan từ địa ngục đến đây, bề ngoài âm u lạnh lẽo, trái tim của hắn đã bị đào rỗng, không có một chút độ ấm của máu thịt.
Cách xa 15 năm, lần đầu tiên gặp mặt, hắn có thể đánh cô đến nửa chết nửa sống.
Cách xa 16 năm, lần thứ hai gặp mặt, sau khi hắn bắn cô bị thương một chút cảm giác hổ thẹn cũng không có.
Vì cái gì lại như vậy?
Nguyệt Tiêm Ảnh nhớ rõ trước kia, Ám Dạ Tuyệt nâng niu cô ở lòng bàn tay, căn bản là không đành lòng để cho cô chịu một chút tổn thương nào. Nhưng mà hiện tại. . . . . . Một lần lại một lần tàn nhẫn tổn thương cô.
Vận mệnh mười sáu năm trước của bọn họ đang bị tách ra, sau này nhất định bọn họ sẽ càng lúc càng xa.
"Gọi Hạ Khiêm Dật tới đây." Ám Dạ Tuyệt bị Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn với ánh mắt đau thương có hơi phiền lòng, hắn ngồi xổm xuống nâng Nguyệt Tiêm Ảnh lên, một bàn tay phủ lên eo cô, đột nhiên phát hiện bên trong âu phục nhỏ rộng thùng thình này là vòng eo nhỏ nhắn, dường như chỉ cần dùng sức một chút sẽ bẻ gẫy.
Hắn không nhịn được ngẩng mặt, cẩn thận đánh giá khuôn mặt nhỏ gầy của thanh niên trước mắt này. Da thịt trắng nõn mịn màng, lông mi thon dài, đôi môi anh đào vểnh cao dưới sống mũi nhỏ nhắn.
Trong bụng Ám Dạ Tuyệt suy đoán thanh niên thanh tú như vậy, có phải. . . . . . Còn chưa có phát dục hay không?
Hắn đỡ Nguyệt Tiêm Ảnh đến bên giường mình, để cho cô nằm xuống, cô lại muốn chống thân thể lên. Ám Dạ Tuyệt ngạo mạn như thế sao có thể tha thứ cho người chống lại quyền uy của hắn, quát cô: "Cậu muốn làm gì?"
"Anh muốn làm gì?"
"Đây. . . . . . Đây là giường bẩn. . . . . ." Nói lời này, trong lòng cô nổi lên một tầng chua xót, suy nghĩ đến hắn cùng người phụ nữ khác khác triền miên, trong lòng bực tức nói không nên lời.
Khuôn mặt tuấn tú lập tức chuyển hướng giông bão lạnh buốt, "Tốt! Nếu cậu chê giường của tôi bẩn, vậy cậu liền không cần nằm ——" nói xong, hắn bắt lấy cánh tay Nguyệt Tiêm Ảnh, dùng sức một chút, ném cô từ trên giường rớt xuống đất.
"Ầm ——" Nguyệt Tiêm Ảnh ngã sấp xuống trên sàn nhà lạnh lẽo, lúc va chạm động đến miệng vết thương, cảm giác đau đớn kịch liệt nháy mắt đã tràn tới, cô cuộn tròn mình lại trên sàn nhà hai mắt nhắm lại, há miệng thở dốc.
Giày da sáng bóng của Ám Dạ Tuyệt ở ngay trước mắt cô.
"Tự làm tự chịu!" Ám Dạ tuyệt lạnh lùng bỏ lại mấy chữ này, liền xoay người rời khỏi.
Hắn không biết vì cái gì, nhìn vẻ mặt đau đớn của "Hắn", trong lòng hắn liền nổi lên một hồi co rút đau đớn không hiểu nổi.
Đôi mắt sáng ngời của Nguyệt Tiêm Ảnh dần dần ngưng tụ lên một tầng hơi nước, nước mắt làm mờ nhạt bóng lưng của hắn.
Đoạn ký ức xa xôi như nước lũ tràn tới phía cô. . . . . .
. . . . . . . . . . . .
. . . . . .
Mười sáu năm trước.
"Ông nội, ông nội. . . . . ." Một cô bé mặc váy công chúa màu hồng chạy vào thư phòng.
Cô bé vừa xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt ba người trong phòng.
Ông lão tóc bạc ngồi trên ghế làm việc là Mộ Ngạo Thiên tiếng tăm lừng lẫy trong giới hắc đạo, bang “Mộ Diễm” chính là do một tay ông gầy dựng. Khuôn mặt lạnh lùng vừa nghe tiếng gọi của cháu gái, ánh mắt sắc bén liền thu lại, tươi cười đến ánh mắt híp lại giống như trăng non (hình lưỡi liềm).
Mộ Trần Tuyết bốn tuổi ngẩng mặt ngây ngẩn nhìn hai anh trai có vóc dáng không cao hơn cô bé lắm, "Ông nội, bọn họ là hai anh trai người vừa mang về sao?"
Mộ Ngạo Thiên đã tìm rất lâu, tìm người thừa kế ở cô nhi viện cả nước, mà đối với hai anh em này là ông hài lòng nhất , có phong độ năm đó của ông.
“Ừ" Mộ Ngạo Thiên ôm cháu gái bế lên, "Tuyết Nhi, thích bọn họ không? Sau này con sẽ gã cho một trong hai người bọn họ, trở thành chồng của con...!"
"Gả cho một trong hai người? Có ý gì ạ?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập vây lấy một đôi mắt long lanh, đôi mắt chứa đầy vẻ nghi hoặc.
"Ừ. . . . . ." Mộ Ngạo Thiên suy nghĩ một chút, "Chính là sau này sẽ cùng chơi với con."
"A...! Con đã hiểu." Đôi mắt đen lấy của Mộ Trần Tuyết nhìn về phía hai người này, không hổ là huynh đệ, khuôn mặt rất sắc bén bức người, một người lạnh lẽo tối tăm mang theo tà khí (tác phong không đúng đắn), một người lạnh nhạt mang theo mị khí (yêu ma).
Thân hình nhỏ nhắn của Mô Trần Tuyết nghiêng về hướng thanh niên nhỏ tuổi, "Em là Mộ Trần Tuyết, anh tên là gì?"
"Ám Dạ Tuyệt!" Hắn chậm rãi nói, giọng nói lạnh nhạt xa cách.
Mộ Trần Tuyết đột nhiên nhảy lên người hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn. May mắn Ám Dạ Tuyệt phản ứng nhanh, đỡ lấy cô bé.
"Tuyệt ca ca, Sau này anh cùng chơi với em được không? Em muốn anh làm chồng của em."
Đôi mắt sắc bén tối tăm cũng không có làm cho Mộ Trần Tuyết sợ hãi, ngược lại cô bé còn được voi đòi tiên, đầu kéo dài, "Chụt" nhẹ nhàng hôn xuống mặt hắn một cái vang dội, sau đó lớn tiếng tuyên bố: "Tốt, Tuyệt ca ca liền là chồng của em."
Liếc nhìn tới có ánh mắt sắc bén bên cạnh Ám Dạ Tuyệt , giữa đôi mắt tối tăm ngưng tụ một tầng lạnh lẽo, Mộ Trần Tuyết quay đầu nhìn hắn, "Anh là ai?"
Hắn làm ngơ với Mộ Trần Tuyết, quay đầu tới nơi khác, trên mặt lộ ra vẻ mặt không vui.
"Anh ấy là anh của tôi, Ám Dạ Lệ." Ám Dạ Tuyệt nhàn nhạt nói.
"A...!" Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của Mộ Trần Tuyết nâng lên, cười tít mắt nhìn Ám Dạ Lệ, "Thật vui, sau có Tuyệt ca ca và Lệ ca ca chơi với em rồi."
Xưng hô Lệ ca ca này kích thích lực chú ý của Ám Dạ Lệ, hắn quay đầu, mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu liếc nhìn Mộ Trần Tuyết một cái.
. . . . . .
. . . . . . . . . . . .
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhất định sau này giữa bọn họ sẽ vĩnh viễn dây dưa, quan hệ dây dưa không rõ.
Đột nhiên cô cảm thấy đầu càng ngày càng khó chịu, mỗi lần nhớ lại chuyện cũ năm năm trước, trái tim đều co rút đau đớn như bị xé nát, giống như có cái gì đó ngăn chặn hô hấp của cô.
Dần dần, đoạn hình ảnh này càng ngày càng mơ hồ. . . . . .
————
"Ừ. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh nỉ non một tiếng, ánh sáng chiếu vào đôi mắt cô, chậm rãi mở to mắt.
"Không nên cử động!" Giọng nói xuyên qua một tầng khẩu trang thật dày truyền ra, giống như từ chỗ rất xa đến.
Một đôi mắt sáng rực như vì sao dừng ở trên miệng vết thương của cô, đôi mày nhíu chặt có thể thấy được hắn rất chuyên tâm.