“ Màu y phục của bản cung, khi nào thì đến lượt ngươi sử dụng.”..
Nhưng nàng ta đã được nuôi dưỡng quy củ đang hoàng, lại lăn lộn trong cung không ít, tự nhiên không biểu lộ ra kinh hoảng của mình, nhìn qua vẫn trấn định đứng đó.
Mạn Châu càng bước về phía nàng ta, nàng ta lại càng cảm thấy tê dại da đầu, loại áp lực kìm nén làm nàng ta không thở nổi, cuối cùng không nhịn được thốt ra: “Ta dùng đồ gì lại cần ngươi cho phép sao? Mạn Phi Lạc, ta nói cho ngươi biết, nhóc con như ngươi sớm muộn gì ta…”
“Ba..” Trên mặt bỗng nhiên đau rát, là do Lục Y làm. Lục Y từ phía sau phi thân lên không khách khí tát một bạt tai, lực mạnh đến mức khiến cho Liễu Thiên Yên cực kì kinh ngạc, nàng không ngờ được nên làm gì có chuẩn bị, một tát này làm nàng văng ra xa lảo đảo ngã thẳng vào hồ nước phía sau.
Không kịp hô một tiếng, cả mắt mũi miệng đều bị dòng nước lạnh lẽo tràn ngập cuốn vào.
Tây Lãnh quốc không gần biển, đa số dân chúng đều không được học bơi lội, càng là quý tộc trong kinh thành lại là tiểu thư khuê các, Liễu Thiên Yên thề nàng chưa bao giờ ở trong nước như thế này.
Càng giãy giụa, cả cơ thể càng lạnh băng cứng đờ, hơn nữa nàng ta cảm nhận mình càng ngày càng hết sức. Liễu Thiên Yên cực kì hoảng sợ, lần đầu tiên trong đời nàng ta cảm giác thấy cái chết ở gần mình như thế.
“Cứu mạng…cứu..cứu…ta…” nàng ta giãy dụa, tay dùng sức vươn người lên khỏi mặt nước cầu cứu người trên bờ.
Cung nữ thái giám đi theo người nàng ta còn chưa kịp phục hồi tinh thần, nghe thấy tiếng cứu mạng ở dưới hồ, lúc này mới như tỉnh mộng, tất cả huy động chạy ra cạnh bờ hồ, có thái giám biết bơi có ý định liều mình nhảy xuống cứu chủ tử lên.
Liễu Thiên Yên một lần nữa vươn người ra khỏi mặt nước, nhìn thấy có người sắp nhảy xuống cứu mình thì cảm thấy có hi vọng, liều mình giãy dụa để nổi lên trên mặt nước một chút nữa…
Nhưng thái giám kia còn chưa kịp cở giày xong, một giọng nói đột ngột vang lên:
“Lục Y, nếu có người dám nhảy xuống cứu người, giết không tha.”
Lục Y nghe lệnh tiến lên phía trước, trong tay không biết khi nào xuất hiện một thanh trường kiếm lóe hàn quang sắc bén…dọa cho đám cung nhân bên kia toàn thân bất động.
“Nương nương tha mạng…” Bọn họ tuy muốn cứu chủ tử nhưng mạng nhỏ quan trọng, nhìn kiếm của Lục cô cô bên người Quý phi nương nương trong lòng liền run rẩy, không ai có dung khí bước lên nữa, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống cúi đầu không dám ho he một câu.
Mà Phúc công công cùng tám cung nữ theo sau Mạn Châu cũng đã quỳ xuống từ trước, cúi đầu thật sâu, cái gì cũng không nhìn thấy.
Liễu Thiên Yên lúc này đã uống rất nhiều nước, nàng ta tuyệt vọng nhìn nữ nhân chặn đi hi vọng đường sống kia, nàng có thể mơ hồ nhận ra nàng ta đang lạnh lùng đứng trên bờ nhìn mình ngày một chìm xuống…
Nàng, nàng ta thật sự chết chìm ở đây hôm nay sao!
Nữ nhân này muốn giết nàng ngang nhiên như vậy????
Liễu Thiên Yên tuyệt vọng, tứ chi nàng ta sớm đã bị đông cứng lại nhiều lần cố hết sức ngoi lên lại chìm xuống, cơ thể cạn kiệt sức lực….
Cơ thể dần chìm vào trong nước, nàng ta đã cảm nhận được dòng nước lạnh lẽo tận xương kia đang bao chum cả đỉnh đầu của nàng…. Rồi bỗng nhiên, có một lực lượng rất mạnh kéo vạt áo nàng ta, túm nàng ta nhô ra khỏi mặt nước.
Không khí mới mẻ lập tức tràn vào trong yếu hầu, thông qua yếu hầu lại tràn vào tâm phế, Liễu Thiên Yên hít một hơi thật sâu, phổi nàng co giật đau đớn, nàng ta liều mạng ho khan…
Khụ..Khụ…
Cũng may, nữ nhân này không có gan đó, Mạn Phi Lạc dù có to gan đến đâu cũng không ngu ngốc đụng đến mình.
Nàng ta vừa ho khan vừa phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn người đang nắm vạt áo của mình chính là Mạn Phi Lạc. Nhìn thẳng vào đôi mắt như đầm sâu không thấy đáy kia, nàng ta đang định nói cái gì thì bỗng nhiên bị bàn tay ma quỷ kia ấn mạnh một cái, cả người lại bị dìm vào trong nước.
----
Liễu Thiên Yên đau khổ, lúc này dù có ngốc nàng cũng hiểu, Mạn Phi Lạc muốn hành hạ mình, mà loại hành hạ này so với trực tiếp giết chết còn đau đớn hơn, mỗi khi được túm lên mặt nước nàng ta lại một lần nữ nhân kia sẽ buông tay, nhưng lại là một lần thất vọng.
Phế phổi đau đơn muốn chết, lại không thể nào bất tỉnh…
Lại một lần bị dìm vào trong nước nữa….
“Dừng lại…ta xin ngươi, cầu ngươi…” Trong một lần được kéo lên khỏi mặt nước, Liễu Thiên Yên không biết dùng sức lực ở đâu ra túm chặt lấy cánh tay Mạn Châu, hấp hối: “Quý phi tỉ tỉ, van cầu ngươi, van cầu ngươi tha ta…”
Mạn Châu nghe thấy thanh âm hấp hối không còn sức sống của nữ nhân trong tay mình, khẽ nâng mắt, “Ngươi cầu xin, nghĩ ta sẽ tha cho ngươi?” Thanh âm Mạn Châu trong trẻo nhẹ nhàng vang lên.
Mà thanh bình thản không một tia cảm xúc này lại tựa như tu la ma quỷ từ mười tám tầng địa ngục truyền vào tại Liễu Thiên Yên, nàng ta tuyệt vọng nhìn Mạn Châu, cuối cùng thả lỏng bàn tay mình ra.
Mạn Châu nhìn ánh mắt nữ nhân bắt đầu mất đi tiêu cự, đang muốn thả tay mặc nàng ta tự sinh tự giệt thì đằng sau đột nhiên có một thanh âm nữ tử vang lên:
“Nô tì khẩn xin Quý phi nương nương tha cho Liễu tần nương nương một mạng. Ân tình này Thục Sa sẽ mãi không quên.”
Giọng nói này bình tĩnh mềm mại, tựa như không bị một màn bạo ngược trước mắt mà dao động dù chỉ một chút. Mạn Châu híp lại ánh mắt, phượng mâu hiện lên tín hiệu nguy hiểm.
Lục Y ngẩng đưa mũi kiếm sắc biến chĩa thẳng vào người Thục Sa, tiểu thư đã giao nhiệm vụ, không cần biết người tới ta ai, nếu ngăn cản liền giết không tha.
Lúc này, Liễu Thiên Yên đã hấp hối, nàng ta không còn sức lực để mặc cho Mạn Châu nắm vạt áo mình. Xa xa nghe được thanh âm quen thuộc nhưng nàng ta không còn sức van xin người đó nữa, chỉ có thể thì thầm: “Thục cô cô..thục cô cô …cứu mạng..”
Thục Sa đứng đó, không để ý đến mũi kiếm trước mắt mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mạn Châu, nhưng lại không nhận được bất kì phản hồi nào.
Cuối cùng nàng ta cùng ba người đi phía sau quỳ xuống dập đầu về phía bóng lưng của Mạn Châu, thanh âm bình thản không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: “Quý phi nương nương, nô tỳ là cung nữ trưởng sự ở Quảng Dương cung của Thái hậu nương nương, nô tỳ không có lí do để nương nương thả người, nhưng vẫn cả gan nói một câu. Thời điểm hiện tại cũng sắp đến lễ mừng năm mới, động tĩnh các cung Hoàng thượng đều cực lực chú ý, kính mong nương nương hạ thủ lưu tình, năm nay cung yến hẳn Liễu tần sẽ hướng nương nương sẽ hướng nương nương bồi tội…”
Mạn Châu không hề quan tâm người sắp mất mạng ở trong tay, nàng hướng tầm mắt ra xa, dường như suy nghĩ đến cái gì, Mạn Châu đột nhiên đứng thẳng người dậy cũng đồng thời buông Liễu Thiên Yên trong tay ra.
Liễu Thiên Yên bị nàng vất trên mặt đất, thảm hại không chịu nổi, nàng ta run cậm cập, sắc mặt xanh tím, lục phủ ngũ tạng giống như bị người đảo lộn hết cả lên…
Lục Y nhìn Mạn Châu xoay người, liền nhanh tay thu kiếm chạy đến bên cạnh, dâng lên một khăn tay bằng gấm thượng hạng.
Mạn Châu không một tiếng động nhận lấy, lau lau bàn tay bị ướt của mình.
Mạn Châu thản nhiên xoay người, không cho người mới đến kia một ánh mắt, nhưng tại thời điểm nàng muốn mang người rời đi thì Liễu Thiên Yên không biết lấy sức lực ở đâu, nàng ta cắn răng nhìn theo bóng lưng Mạn Châu oán hận nói: “Mạn Phi Lạc, ngươi không sợ…không sợ…bị truyền đi à..?”
“Truyền đi?” Mạn Châu dừng lại bước chân, nhìn qua một lượt đám người một mực quỳ trên đất không dám ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Có ai nhìn thấy gì không?”
Phúc công công đánh động đám cung nhân quỳ phía sau mình, một mực lắc đầu nói không nhìn thấy cái gì hết.
Mà cung nhân đi theo Liễu Thiên Yên đến đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi hàn kiếm của Lục cô cô, cũng liều mạng lắc đầu.
Cuối cùng tầm mắt Mạn Châu dừng lại trên đầu bốn người vừa mới đến, dù cho có cúi đầu thật thấp Thục Sa vẫn bị ánh mắt thâm trầm sắc bén kia dọa cho trong lòng trấn kinh, nàng ta không ngẩng đầu chỉ nghiêm túc nói: “Chúng nô tỳ hôm nay đều không nhìn thấy cái gì.”
Mạn Châu đưa khăn tay đã thấm ướt kia đưa cho Phúc công công, không nói thêm một lời liền chầm chậm rời đi.
Câu trả lời đã quá rõ, không có ai nhìn thấy, thì sao có thể truyền đi.
Liễu Thiên Yên tuyệt vọng nằm trên bờ hồ, nàng ta không còn sức lực để làm một hành động nhỏ nào nữa, cứ nằm ở đấy.
Cho đến khi một bàn tay ấm áp nâng nàng ta dậy, nàng ta mới mở ra đôi mắt hạnh, “Thì ra là Thục cô cô, ngày hôm nay là Liễu tần nợ cô cô.”
“Tần nương nương không cần khách khí, đây là bổn phận của nô tỳ” Thục Sa nhìn về phía đám cung nhân đi theo Liễu Thiên Yên vẫn còn sợ hãi quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy, trong mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm, “Tiện đây nô tỳ tiến nương nương một đoạn, một lát sẽ có thái y đến chẩn mạch giúp nương nương.”
Đáy mắt Liễu Thiên Yên nhìn qua Thục Sa, lại nhìn đám cung nữ thái giám đang quý, cuối cùng đành thở dài gật đầu, “Vậy làm phiền cô cô vậy…”