• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Cung La Y cùng Mạn Châu đến trước đại môn Ngọc Uyển các, Mạn Châu liền thấy long liễn của Cung Lệ Hoa đỗ một bên, bên cạnh cũng không ít kiệu lớn kiệu nhỏ của các phi tần khác, nghe được tiếng khóc ẩn ẩn hiện hiện truyền ra từ bên trong nội điện, Mạn Châu chỉ đơn giản nhíu mi một chút.

“Hoàng thượng, thần thiếp đáng chết, vì thần thiếp làm hoàng thượng phải lo lắng như vậy.”

Khi Mạn Châu vừa đặt chân vào bên trong, câu nói đầu tiên nghe thấy chính là câu này.

“Hoàng thượng, có chuyện gì xảy ra ở đây?” Cung La Y cũng đồng thời tiến vào, vừa vào đến của đã nghe thấy tiếng khóc làm trong lòng nàng bực mình không thôi.

Trong phòng thấp thoáng rất nhiều phi tần cùng cung nhân trong cung.

Vẻ mặt Cung Lệ Hoa trầm tĩnh như nước, hắn vung vạt áo, để mặc Liễu Thiên Yên ngã vào trong lòng hắn, vẻ mặt lê hoa mang vũ thập phần đáng thương.

“Sao nào, Liễu tần hành sự vội vàng như vậy không phải là bất mãn với cách xử trí của bản cung chứ?”

Thân thể run rẩy của Liễu Thiên Yên nghe vậy lập tức cứng đờ, nhìn Trưởng công chúa nghiêm mặt lạnh lùng nhìn mình thì trong lòng dâng lên một trận bất an, thật lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, nàng ta lau lau nước mắt ấm ức:

“Hồi trưởng công chúa, thân thể Thiên yên rơi xuống nước không tốt, không những nhiễm phong hàn không hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, lại nhọc công Trưởng công chúa cùng Thái Hậu phải ngày ngày lo lắng khôn nguôi, thần thiếp vào cung là thay mặt cho toàn bộ Hầu phủ hết lòng hầu hạ Hoàng thượng, nay quả thực không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.”

Ánh mắt Cung La Y ngay lập tức lóe lên âm độc, hay lắm, lại dám mang phủ Hầu gia thách thức nhẫn nại của bản cung.

Mạn Châu nhìn Liễu Thiên Yên khóc lóc thật thương tâm trong lòng Cung Lệ Hoa, trong lòng cũng chỉ dâng lên một chút khó chịu, không một chút động dung.

Nếu nói Cung Lệ Hoa vì lo lắng cho Liễu Thiên Yên xảy ra chuyện gì mà đến, Mạn Châu có chút không tin…. Nữ nhân không có não này nhìn giống một món đồ chơi vô tri vô giác hơn, có ích thì dụng, vô ích thì phế!

Nhìn vẻ mặt băng hàn, thờ ơ lạnh lùng như mọi thứ xung quanh không liên quan đến mình kia, Mạn Châu hiểu rõ.

“Hoàng thượng, là thần thiếp vô năng, đều tại thần thiếp…” Liễu Thiên Yên một lần nữa ngã vào trong lòng Cung Lệ Hoa, kéo thần trí Cung Lệ Hoa đang đánh giá Mạn Phi Lạc trở về.

“Không biết Trưởng công chúa đã điều tra rõ việc trẫm giao cho chưa?” Cung Lệ Hoa không nhìn sắc mặt Liễu Thiên Yên một cái, giọng hắn vẫn bình tĩnh như nước hồ thu không gợn sóng, hơi nghiêng đầu lên nhìn Cung La Y.

“Bản cung đương nhiên tra xét thập phần rõ ràng.” Cung La Y đáp thập phần rành mạch, “Chuyện Liễu tần rơi xuống hồ hôm đó cả Ngự Hoa viên đều nhìn thấy, bản cung tìm không ít được người chứng minh.”

Nói xong, không chờ Liễu Thiên Yên phản bác cái gì nàng ta liền sai người áp giải một cung nữ bộ dáng bình thường tới, “Người này là Hồng Diệc, là nữ quan chuyên chăm sóc hoa cỏ ở Ngự Hoa viên, hôm đó chính mắt nàng ta thấy Liễu tần tự mình bất cẩn rơi xuống hồ nước, Mạn Quý Phi chỉ là tình cờ đi ngang qua bị Liễu tần nắm mãi không buông mà thôi.”

Mạn Châu nhìn nữ quan Cung La Y áp giải lên mang bộ dáng sợ sệt run rẩy, kể lại toàn bộ sự việc hôm ấy một lượt, nếu để ý kĩ sẽ thấy đáy mắt hoàn toàn bình tĩnh tự tin của nàng ta. Đây chính là quà tạ lỗi của ngươi à? Mạn Châu không giấu vết nhìn gương mặt có chút đắc ý của Cung La Y bên cạnh.

Toàn bộ người trong phòng đều thay Liễu tần đổ mồ hôi lạnh, hành động của Trưởng công chúa như vậy không phải là trực tiếp trở mặt với Phủ Hầu gia hay sao?

Nhưng mà Liễu Thiên Yên dường như vẫn chưa nhận ra nguy cơ tứ phía của mình, nàng ta vẫn không ngừng khóc lóc trong lòng Cung Lệ Hoa như vậy. Giống như nàng ta rất tin tưởng, Cung Lệ Hoa nhất định sẽ kiêng kị Hầu phủ của nàng, đích thân hắn sẽ ra mặt bảo hộ cho nàng.

Ánh mắt Cung Lệ Hoa nhìn nữ quan kia lãnh lẽo kinh người, lại chuyển ánh mắt vào Mạn Châu vẫn bình thản đứng bên cạnh Cung La Y, cuối cùng hắn đứng dậy, bởi vì hành động quá đột ngột làm cho Liễu Thiên Yên đang dựa người vào lòng hắn té ngã trên đất. Liễu Thiên Yên nhu nhược gọi một tiếng nhưng cũng không nhận được lời đáp nào từ hắn thì biết điều im lặng xuống.

“Trưởng công chúa khẳng định mọi việc xảy ra như vậy chứ? Nhân chứng vật chứng đều mang đến rồi?” Thanh âm của Cung Lệ Hoa âm trầm tựa như tiếng gió lùa trong thung lũng, trong lòng Cung La Y bị một phen chột dạ làm cho kinh hãi, nhưng nàng ta rất nhanh trấn định lại.

“Bản cung đương nhiên chắc chắn, Liễu tần tâm tư không ngay thẳng, phạm vào ghen tuông trong hậu cung là điều cấm kị, ngược lại bản cung chứng minh Mạn Quý phi hoàn toàn bị người hãm hại.”

“Đã là như vậy…” Cung Lệ Hoa nâng mắt chống lại phượng mâu hắc bạch phân minh của Mạn Châu, giọng nói hắn cực kì chậm rãi, “Về việc trừng phạt Liễu tần Quý phi có cao kiến gì hay không?’

Mạn Châu cũng không chút e ngại nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài của hắn, nghe thấy hắn hỏi chính mình như vậy ngược lại cười như không cười nói, “Đem ra ngoài, đánh chết.”

Hai chữ ‘đánh chết’ được nàng nói ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng đẫm máu.

Liễu Thiên Yên nghe thấy hai chữ này, lại nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ không một tia tình cảm nào của Cung Lệ Hoa mới chậm rãi phục hồi tinh thần, lúc này nàng ta không để ý hình tượng chút nào nữa, vừa bò theo gót giày Cung Lệ Hoa vừa hét to, “Không được, ai dám động vào thần thiếp, Hoàng thượng, Thiên Yên biết sai rồi, cầu mong người tha cho Thiên Yên lần này, ta nhất định không nói một tiếng nào cho phụ thân biết, phủ Hầu gia cũng không biết…Hoàng thượng…”

Liễu Thiên Yên thê lương không ngừng gọi Hoàng thượng, đôi mắt hoa đào quyến rũ ngập tràn nước mắt, nàng không thể ngờ được nàng khổ tâm an bày một tuồng kịch như thế kết cục lại một lần nữa rơi vào tay nữ nhân kia, nàng không bao giờ cam lòng.

Cung La Y nghe xong hai chữ này của Mạn Châu cũng không tránh khỏi kinh ngạc, nữ nhân này mới bao nhiêu lớn chứ, không phải mới làm lễ cập kê sao, thế nào mà đã thị huyết như vậy.

Nhóm phi tần đứng ở phía xa nhìn một màn này, có người cười khi người gặp họa, có người nuối tiếc, có người chửi Liễu Thiên Yên ngu xuẩn, nhưng lúc này người nào người nấy đều hạ quyết tâm trong lòng, từ giờ không có việc gì làm cũng quyết không động chạm gì đến Quý phi nương nương.

Cung Lệ Hoa nở nụ cười nhạt nhẽo trên mặt, không từ chối cũng không đồng ý lời kết tội của Mạn Châu, nữ nhân này quả thực to gan, nàng làm ra hành động như vậy đã từng nghĩ đến hậu quả rồi chứ?

Cung La Y cảm thấy dù sao cũng không phải, chuyện này động chạm rất lớn tới lợi ích gia tộc lớn trong kinh thành, làm gì cũng phải lấy đại cục làm trọng, không thể tùy hứng như vậy. nàng ta suy nghĩ rất kỹ rồi kết quả vẫn đứng ra nói chuyện, “Theo bản cung thấy Liễu tần điêu ngoa tùy hứng, dám vu oan giá họa cho phi tần hậu cung không nói còn dám lấy tính mạng ra đùa giỡn, trước phạt ba tháng bổng lộc giam lỏng trong Ngọc Uyển các không được phép ra vào, sau báo cáo cho lễ giám giáng chức vị của nàng ta xuống mạt đẳng Canh Y cả đời không cần thị tẩm nữa, các ngươi thấy như thế nào?”

Cung La Y vừa dứt lời liền đem toàn bộ ánh mắt dừng lên người Cung Lệ Hoa cùng Mạn Châu, Cung Lệ Hoa ngược lại vẫn không chuyển tầm mắt nhìn Mạn Châu không hề có tia rung động nào, dường như chỉ chờ một câu nói của Mạn Châu liền kết luận cuộc đời của Liễu Thiên Yên vậy.

Mạn Châu hạ tầm mắt nhìn gương mặt tái nhợt của Liễu Thiên Yên, trong lòng lóe lên một tia khác thường, cả đời nữ nhân này việc không nên làm nhất chính là muốn những thứ không thuộc về mình, hơn nữa nàng ta không hiểu ‘nhất vô tình đế vương gia’, người ngu xuẩn như vậy dù có mười phủ Hầu gia đứng phía sau cũng không tài nào bảo hộ được nàng.

“Nếu Trưởng công chúa đã nói vậy, bản cung không có ý kiến.” Mạn Châu phất phất tay áo, ngẩng đầu nhìn Cung Lệ Hoa, lại bắt gặp đôi mắt ngàn năm không thay đổi cảm xúc của hắn lóe lên một tia vừa lòng.

Cung Lệ Hoa cuối cùng thu hồi lại tầm mắt, hắn nhíu mày vươn tay ra, Lý Cửu bên cạnh rất nhanh dâng lên một tấm khăn lụa sạch bóng, Cung Lệ Hoa lấy khăn lau sạch sẽ vệt nước mắt trên long bào hoàng kim của mình. Lau xong hắn tựa hồ vẫn chưa vừa lòng, ném mạnh khăn lụa xuống dưới đất khoát mạnh tay, “Trưởng công chúa toàn bộ xử lí đi. Hồi cung.”

Nhìn bóng lưng của Cung Lệ Hoa rời đi, cả người Liễu Thiên Yên đều xụi lơ trên mặt đất ngơ ngác, gương mặt trang điểm tỉ mỉ đã sớm nhòe nhoẹt nước mặt, còn đâu phong thái nữ nhân thiên kiều bá mỵ ngày trước.

Cung La Y không thèm nhìn Liễu Thiên Yên một cái, nàng ta quay đầu thấy Mạn Châu hướng mắt theo Long Liễn của Cung Lệ Hoa rời đi thì cười thầm trong lòng, “Ngươi như thế nào để ý hắn, mọi chuyện xong rồi, thấy lễ vật của ta thế nào.”

Mạn Châu hồi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đắc trí của Cung La Y, nữ nhân này có biểu hiện như này là sao, người mang cung nhân đi Huyết Phượng cung của nàng hỏi tội là ai vậy?

Cách giải quyết của Cung La Y nhìn như cô lập Liễu Thiên Yên nhưng cố ý cũng là giữ cho nàng ta một mạng, tránh để cho các phi tần cung khác nhân cơ hội âm thầm đả kích. Quả thực không phải người đơn thuần, người lớn lên trong thâm cung quả thực so với người thường không giống.

Mạn Châu rất nhanh dẫn người Huyết Phượng cung trở về, không để ý ánh mắt không cam lòng của Liễu Thiên Yên lại phía sau.

Trong Ngọc Uyển các, còn đâu vàng son thời chủ tử đắc sủng nữa, cả nội phòng to lướn chỉ còn lại Liễu tần, à không, Liễu Canh Y đang khóc lóc không ngừng, ánh mắt phẫn hận oán độc nhìn về phương hướng Huyết Phượng cung. Mạn Phi Lạc, lần này không lấy được mạng ngươi ta thề không mang họ Liễu.

Thiên Nhẫn các chủ, ngươi đừng làm ta thất vọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK