Nàng tựa lưng vào thành ghế phía sau, cơ thể mảnh khảnh đã tìm được chỗ dựa mà cảm giác gợn sóng trong lòng vẫn không ngừng lại chút nào.
Bên ngoài Ngự thư phòng có rất nhiều cảnh đẹp thanh nhã, mùi hương cây cối hòa vào hương rượu hoa mai bồng bềnh khắp không gian. Mạn Châu uể oải nhắm mắt, nhìn phong cảnh ngoài đình mà trong lòng nặng trĩu, hóa ra thời gian cũng có lúc dài lê thê đến thế, nàng cứ ngồi như vậy, rượu hoa mai làm đầu óc nàng hơi nặng nề, mặc cho gió lạnh lùa vào mặt cũng không có ý hồi cung.
Đến khi Mạn Phi Tần tìm được tiểu muội của mình, nàng đang dựa người thất thần nhìn xa xăm. Trong lương đình tọa giữa hoa viên nhỏ trước Ngự Thư phòng, ánh sáng ảm đạm của sắc trời chiếu lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng mà đượm chút sắc màu. Mạn Châu mặc xiêm y màu đỏ, tóc dài như mây bay tản trước người, hai tay đặt trên đầu gối thật lâu đều không di chuyển, chính khoảnh khắc này nàng mới thực sự là tiểu muội đáng yêu cũng đáng thương của hắn, làm tâm trạng vì sự xinh đẹp yên bình này mà bừng tỉnh.
Xua tay ngăn cản cung nhân thông báo trước, Mạn Phi Tần đi vào trong lương đình. Thính lực Mạn Châu vốn rất tốt, nàng biết có ai đó đang tiến về phía mình nhưng chẳng hiểu sao thân thể này lại chẳng muốn cử động chút nào, chỉ muốn lười biếng thôi.
Mạn Châu cũng không quay người nhìn lại, đôi môi đỏ mọng không dấu vết thở dài.
Mạn Phi Tần vừa từ phủ Tướng quân vào cung, hắn mặc một thân cẩm bào màu xanh nhạt, tóc dài đen nhánh dung một sợ lụa màu bạc buộc lên, tuấn dật ôn hòa đến khó tả.
“Lạc Nhi..” Giọng nói của hắn đong đầy nuông chiều dịu dàng.
Ánh nhìn mông lung xa xăm của Mạn Châu chẳng hề thu lại, cũng chẳng lên tiếng đáp lời, tựa như thế giới bên ngoài ánh mắt ấy không thể tác động đến nàng.
“Sao Lạc Nhi không hồi cung lại ngồi ở nơi này?” Mạn Phi Tần biết Mạn Châu vẫn lắng nghe mình, hắn cũng không để ý đến vẻ lạnh nhạt của nàng ngồi xuống ghế, vừa nói hắn vừa cởi ngoại bào của mình ra đặt lên người Mạn Châu, “Cẩn thận cảm lạnh!”
Trên ngoại bào còn vương lại hơi ấm của hắn, hắn cứ nghĩ đến nàng sẽ tiếp tục im lặng thì Mạn Châu cúi mâu liếc qua y phục trên người liền lên tiếng từ chối: “Không cần, ta không thấy lạnh!”
“Lạc nhi còn đang dưỡng thương mà, đừng cứng đầu nữa, chăm sóc muội mãi là tâm nguyện cả đời này của đại ca a.” Mạn Phi Tần nói nhanh, giống như thực lo lắng Mạn Châu sẽ một tay hất văng ngoại bào của hắn ra khỏi người vậy, trên gương mặt anh tuấn thoáng qua tia nuông chiều sủng ái không nói nên lời.
Mạn Châu khép lại đôi mi dài không thèm để ý nữa, đối với nàng, Mạn Phi Tần chỉ là một nam nhân bình thường như bao người đã đi qua cuộc đời nàng mà thôi.
Mạn Phi Tần nhìn tán cây xuôi theo chiều gió trước mặt, cảm giác yên lặng nhưng thanh thản này làm cho hắn nhớ lại những khoảng thời gian trước kia, khi muội muội còn nhỏ....
“Lạc Nhi, phụ thân nói người rất nhớ muội, muội có muốn đi gặp người không?” Mạn Phi Tần quay mặt nhìn tiểu muội đang khép mắt, mắt phượng dài dưới hàng mi cong cong như cánh quạt, trên đôi môi đỏ mím thành một đường lạnh lùng, mái tóc đen dài như mây thả xuống bên cạnh, dáng vẻ như thể hắn chỉ đang là người làm phiền nàng...
Hắn chờ một lúc lâu vẫn không thấy nàng trả lời, nàng im lặng hắn càng không thể đoán được nàng nghĩ gì...
“Lạc Nhi, có những thứ cảm xúc muội cảm thấy không cần cảm thấy phải nói ra ngoài, nhưng bày tỏ cảm xúc bằng lời nói rất quan trọng để cho ai đó biết rằng muội quan tâm đến họ như thế nào, cho nên, hãy nói cho đại ca muội đang suy nghĩ gì có được không?...”
“Ta..” Mạn Châu nên lên tiếng từ chối dứt khoát, không hiểu vì men rượu làm động tác nàng chậm chạp hay vì lí do nào đó nàng lại không làm. Một tiếng Lạc Nhi lặp đi lặp lại làm cho tâm nàng nóng lên, không hiểu sao lại làm nàng khẽ đau lòng! Dừng lại đi! Đối với nàng, loại cảm tình này thật quá mức chịu đựng, nam nhân này không nên đối tốt với nàng như vậy, nàng cũng không phải là Mạn Phi Lạc trong lòng của hắn. Hắn nên giống như bọn họ, lạnh lùng vô tình với nàng, đừng bước một bước nào vào thế giới của nàng.
Mạn Châu không nhịn được quay mặt đi, nhưng trong thoáng chốc nét đau đớn triền miên vô tận không nên có ấy lại bị Mạn Phi Tần vừa vặn bắt được. Hắn đột nhiên cảm giác tim mình bị ánh mắt ấy mạnh mẽ nắm chặt, hắn không thể nào đong đếm được có bao nhiêu cô đơn trong đó nữa...
Mạn Phi Tần thực muốn vươn tay ôm thân hình muội muội vào lòng an ủi, nhưng lí trí cuối cùng đã ngăn cản động tác của hắn, hắn rất nhanh nhớ tới thân phận của mình và địa vị của hai người hiện giờ, nơi này là thâm cung Tây Lãnh.
Biết chắc muội muội đang phiền lòng, Mạn Phi Tần trầm thấp lên tiếng: “Lạc Nhi yên tâm, lần này đại ca nhất định đón muội về phủ, muội còn nhớ lời hứa của chúng ta không, ‘khi đại ca trở về sẽ lập tức đón muội về nhà, nhà của chúng ta’, Chu Thất nhớ muội lắm, thư phụ thân càng hay nhắc đến muội không dứt, mọi người trong phủ ai cũng mong ngóng muội, muốn cùng muội ăn cơm, cưỡi ngựa dạo chơi, chúng ta sẽ cùng nhau….”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Mạn Châu đột nhiên đứng dậy, ngoại bào lam nhạt của Mạn Phi Tần nhàu nát vô lực rớt trên mặt đất, giọng nói nàng lạnh lùng hơn bao giờ hết, “Ta là nữ nhân độc ác nhất trên đời này, cuộc đời này sớm đã bị nguyền rủa nơi mười tám tầng địa ngục chất chồng tội lỗi, ngươi quá ngu ngốc mà nói yêu thương ta, cứ tránh xa ta như bọn họ vẫn làm đi! Ta không cần ngươi quan tâm đến...”
Ta cái gì cũng đều nhớ, tất cả đều là nụ cười ấm áp của Mạn Phi Lạc… không phải ta!
“Lạc Nhi, đừng nói ngốc nữa, muốn khóc hãy khóc ra đi!” Mạn Phi Tần cảm giác tim mình bị những lời nói của muội muội cứa đau đến chảy máu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, trong suốt bao nhiêu năm nay, không lẽ đây mới chính là cảm xúc thật sự của muội muội hắn sao. Hắn rốt cục không kiềm chế được thân mình, vươn tay ra muốn ôm nàng vào lòng.
Khi nhìn thấy cánh tay hắn đưa về phía mình, Mạn Châu không tự chủ được lùi lại mấy bước, thanh âm nàng không ngừng run run: “Đừng động vào ta, ta tuyệt đối không khóc!”
“Lạc Nhi…” Chính vì muội không khóc, nên ta càng thấu hiểu muội đang đau đớn đến nhường nào, “Đại ca ở đây, ngoan, đừng sợ!” Ta không muốn mở mắt nhìn muội chịu đựng mà lực bất tòng tâm.
Lời nói của hắn giống như một chiếc búa khổng lồ, nặng nề nện vào bức tường thành bao bọc trái tim nàng. Mạn Châu luôn luôn trấn định, giờ đây lại có cảm giác không thể đối mặt với sự quan tâm lo lắng của nam tử trước mặt, trong giây phút, làm nàng suýt quên mất bản thân mình đáng kinh tởm như thế nào.
“Mạn Phi Tần, ta không phải Mạn Phi Lạc mà ngươi biết.” Mạn Châu nghiến răng nghiến lợi nói với hắn, “Đừng bao giờ lặp lại những lời này với ta.” Nàng hạ mắt, không để ý đến ấm áp của nam nhân trước mặt, chậm rãi xoay người...
Mạn Phi Tần dõi theo bóng lưng Mạn Châu đi xa, lẳng lặng đứng một chỗ…
Lạc Nhi....
“Nương nương, Hoàng thượng mời nương nương đến Ngự Thư Phòng!” Giai Lệ chờ một hồi ngoài đại sảnh Chính Kiền cung, vừa bắt gặp bóng dáng Mạn Châu liền vội vàng chạy ra.
Nàng liếc nhìn sắc mặt Mạn Châu không tốt, thấp giọng hỏi: “Nương nương, người không sao chứ?”
Sắc mặt Mạn Châu lạnh lùng, bước chân không dừng lại một chút trực tiếp quát lớn: “Đừng làm phiền ta!” Ngay cả ánh mắt cũng không động rung một chút, ngay lập tức khuất bóng phía hậu điện.