Phía sau bức tường của buồng ngựa trống là một đám nam tử thân thể tráng kiện, cao tới gần hai mét đang chơi đùa thân thể mảnh khảnh của người bị treo lơ lửng trên không. Một nam tử kéo mông người kia lên thật cao, hăng hái va chạm, một tên khác không ngừng dùng roi mây quất lên thân thể loang lổ vết máu bầm đó, lại có tên liên tục ấn đầu của người đó vào hạ bộ của mình, không ngừng phát ra những âm thanh dâm dục, còn có những tên to lớn bẩn thỉu đứng bên ngoài vừa nhìn với con mắt thèm khát vừa văng ra những lời thô tục….. Trong buồng ngựa đầy mùi vị hoan ái chứng tỏ việc này đã lặp đi lặp lại liên tục một khoảng thời gian dài.
Người kia bị trói chặt hai tay lên không trung, ánh mắt trừng lớn nhìn vào khoáng không vô định, ánh mắt tuyệt vọng không chút ánh sáng cứ nhìn chằm chằm vách tường tàn tạ không chớp. Khuất phục, tuyệt vọng, phẫn nộ, từng cỗ cảm xúc liên tục cuộn trào trong lòng rồi giờ phút này đã biến thành hư vô theo từng cơn khoái cảm kích thích từ mọi xúc cảm trên cơ thể. Đám sơn tặc cứ từng người từng người chà đạp cơ thể hắn, một nam nhân bị một đám nam nhân khác đè ra làm nhục, hết lần này đến lần khác nhét cấm dược vào miệng hắn, bắt hắn phải thừa nhận hết thảy….
“Ha ha, không phải chỗ đó, ân, ahh …” Hắn cả người trần truồng, ánh mắt khô kiệt tuyệt vọng theo từng cử động của đám người kia mà trở nên mờ đục, thân thể theo từng cơn va chạm mà run rẩy không ngừng, miệng hắn tràn đầy chất dịch màu trắng tanh hôi chảy xuôi xuống, hô hấp mỏng manh, cổ họng đau rát vẫn cố gắng phát ra những tiếng rên rỉ vô cùng dâm đãng.
“Haha, các huynh đệ, vưu vật này ở đâu ra vậy?” Một sơn tặc nhìn thiếu niên trần truồng đang bị hành hạ bởi các huynh đệ trước mặt, dâm đãng cười lớn.
“Lão Hồ, ngươi không biết sao, tiểu tử này là Dung tộc cống nạp cho sơn trại chúng ta đó! Nghe nói là con rơi của tộc trưởng gì đó, mà ai thèm quan tâm, chỉ cần hảo hảo hưởng dụng là được a! Nhìn thái độ hưởng thụ của hắn ta xem, không ngờ trên đời có nam nhân dẫm đãng như vậy, haha!” Nháy mắt thanh âm dâm uế trong buồng ngựa phát ra kinh tởm hơn bao giờ hết.
“Thật làm lão tử sướng muốn phát điên mà!”
….
Thời gian trôi quá không biết bao nhiêu lâu, thẳng từ quá trưa cho tới chiều tối thì từ bốn phương tám hướng doanh trại đột nhiên vang lên tiếng tù và đinh tai nhức óc. Vừa nghe được âm thanh này, toàn bộ sơn tặc trên núi, kể cả đám sơn tặc đang trong cơn khoái lạc cũng lập tức đứng dậy kéo chặt thắt lưng, chỉnh sửa lại y phục của mình, vội vàng cầm lấy binh khí chạy ra ngoài cổng tập trung.
Thiếu niên suy kiệt nằm trên mặt đất, cả người ô bẩn làm người ta nhìn mà buồn nôn, hắn vẫn như cũ bị treo lên, như cũ không nhúc nhích, thực giống như người đã chết, trong đầu hắn lúc này nhưng lại không ngừng hiện lên nụ cười tràn đầy thèm khát dục vọng của phụ thân cùng sự thô bạo của phụ thân chà đạp cơ thể hắn…trước mặt mẫu thân đáng thương, đám người này bất quá cũng chỉ làm được đến vậy a…
“Ân?” Dược tính có lẽ vẫn chưa hết nha, phía dưới của hắn đã đau nhức muốn nứt ra, nhưng tại sao hắn vẫn ham muốn thế này, muốn những thứ kinh tởm kia đâm sâu vào trong….Chắc hắn hết thuốc chữa rồi.
“Tiện tử!” Đột nhiên có nam nhân mặc y phục sơn tặc cấp cao chậm rãi đạp cửa buồng ngựa đi vào gọi hắn, hắn ta nhìn thấy tình cảnh của hắn thì nhíu mày khó chịu.
“Sao…ngươi muốn à? L..lại đây! Ha..ha..!!” Hai cánh môi trắng bệch của hắn mấp máy, tuy rằng không phát ra thanh âm nhưng người kia rõ ràng biết hắn đang nói cái gì.
Sơn tặc kia không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ là từng bước tới gần, dùng thái độ kinh tởm cởi dây trói cho hắn, nhặt y phục bẩn thỉu khoác vào trên thân thể toàn ô uế của hắn: “Xem ra ngươi thực hưởng thụ, vẫn còn nhiều khí lực thế?” Hắn dừng một chút, đôi mắt thâm thúy nhìn kĩ từng vết bầm máu bầm cùng dấu hôn dấu roi chằng chịt trên cơ thể đối phương rồi nói tiếp, “Một chốc tốt nhất biểu hiện tốt một chút, nếu không không có thuốc cho ngươi đâu.”
Hắn yên lặng trầm mặc để nam nhân kia mặc y phục cho mình, che giấu đi những vết bẩn vết máu dễ nhìn thấy, cũng để mặc hắn ta lôi mình ra ngoài, chỉ là khi ra đến bên ngoài hắn cuối cùng đột nhiên âm lãnh cười: “Trại chủ à, ngươi nên tin rằng một ngày tự tay ta sẽ tiêu hủy toàn bộ nơi này!”
…..
Đoàn xe đi đến gần chân núi Lỗ Ai thì chọn địa điểm gần bờ suối khá bằng phẳng để dựng trại đóng quân, đoàn người quang minh chính đại di chuyển này thế nhưng còn phải đợi Hoàng thượng bí mật quay lại nên không cần vội vã.
“Các ngươi làm việc kiểu gì vậy, mau mau dựng căn lều thoải mái nhất của Hoàng thượng cùng nương nương đi, còn chậm chạp cái gì, muốn phạt trượng có phải không?” Lưu công công tức giận nhìn đám binh lính đang bận rộn cắm cọc dựng trại trước mặt, này là bọn chúng không biết quy củ sao, trại của nương nương thế nào cũng phải hoàn thành đầu tiên mới đúng.
“Lưu công công không cần gấp gáp, với tốc độ này khi trời xẩm tối binh lính chắc chắn có thể làm xong hết thảy!” Đô Úy Chương Hàm thấy công công bên người Hoàng thượng khẩn trương không ngừng thì hơi do dự nói.
Lưu công công nghe vậy có hơi ngẩn ra, lại nhìn ánh mắt có ý cười giấu kĩ của Đô Úy trước mắt thì đột nhiên cảm thấy chính mình luống cuống, hắn quay đầu về một hướng nhất định trong rừng, trong lòng bồn chồn. Thế này mới tự hỏi tại sao mình lại hành xử thiếu suy nghĩ như vậy, cũng tại Hoàng thượng trước khi đi dặn dò hắn phải cẩn thận chông chừng nàng a!
Chương Hàm ngẩng đầu nhìn đỉnh núi Lỗ Ai hôm nay đặc biệt im ắng khác thường, hắn nhíu mày trầm tư suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nghiêm túc nói với Lưu công công: “Lưu công công, trong phạm vi ngọn núi này có không ít sơn tặc hoàng hành, ngươi vẫn nên cảnh báo nương nương một câu, dù sao, Hoàng thượng không thật sự ở đây!”
Lưu công công lập tức ngẩng đầu lên, nghĩ đến nữ tử kia hắn ta đột nhiên cười giễu: “Tạp gia thế nhưng chờ mong loại sơn tặc nào có thể tiếp cận được nữ tử như nàng!” Dứt lời khóe môi hắn cong lên thành nụ cười đầy tà ác, nhưng vừa nhận ra nét mắt nghiêm túc của Chương Hàm hắn lại nói tiếp: “Ít nhất bên người nương nương có không ít ám vệ bảo hộ, ngươi không cần lo lắng!”
Mạn Châu khoác ngoại bào trắng bên ngoài huyết y ngồi trên tảng đá nhẵn nhụi bên cạnh dòng suối chảy xiết, nơi đây gần như là nơi duy nhất còn có ánh sáng mặt trời chiều chiếu đến, nàng không đi giày, một đôi chân ngọc trắng như tuyết ngâm trong làn nước. Thân mình dựa vào tàng cây đào bên hồ, giương mắt nhìn núi rừng sâu rậm mà ngẩn người.
Cả người nàng im lặng và lạnh nhạt, nhưng lại tản ra hơi thở lạnh lùng làm người khác cách xa ngàn dặm, giống như bông hoa hiếm có trời sinh lạnh lùng mờ mịt khó nắm bắt, làm cho người ta chỉ có thể ngắm nhìn lại vĩnh viễn không thể chạm đến.
“Ô, một tiểu nha đầu?”
Thanh âm dịu dàng thánh khiết, lại giống như ngàn dòng suối, róc rách chảy về biển đột ngột vang lên làm Mạn Châu từ trong cõi thần tiên trở về, nàng chầm chậm mở mắt, nghiêng người nhìn lướt qua thiếu niên bạch y đang đứng cạnh những khóm hoa quỳnh cạnh mình.
“Ta rất thích hoa quỳnh, đặc biệt là những cánh hoa trắng tự nhiên trên ngọn núi này!” Bạch y thiếu niên đột nhiên quỳ hai chân xuống phiến đá, đưa hai tay nhẹ nhàng nâng những cánh hoa quỳnh đưa vào trong lòng mình, mỉm cười như nói chuyện với nàng, “Loài hoa tượng trưng cho sự thanh khiết!”
Mạn Châu ánh mắt chợt lóe, nàng nghiêng người khép nửa mắt, nhìn bầu trời đã dần nhuốm màu đen, làm một động tác ra hiệu cho bóng đêm rồi thờ ơ lên tiếng:
“Ngươi không nên đến đây! Về nhà đi!”
“Về nhà ư?” Thiếu niên ôm những cánh hoa quỳnh chầm chậm đứng dậy, ánh mắt đen láy trong suốt có vài phần lo lắng nhìn Mạn Châu, tràn đầy thân thiết nói “Ta tự hỏi nhà của ta ở đâu? Ta nên đi đâu để về nhà đây?”
Mạn Châu liếc nhìn hắn ta một cái liền chuyển tầm mắt, không hề có ý tứ trả lời câu hỏi chút nào, nhưng thiếu niên đột nhiên bật cười với nàng, “Chỉ tiếc đây không phải nơi để ta có thể về nhà!”
“Này, tiểu nha đầu, ngươi có nhà để về không?”
Mạn Châu nheo lại phượng mâu, hắc quang trong hai mắt trầm xuống, nàng im lặng hồi lâu, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn xuyên suốt vào đáy mắt thiếu niên kia, ánh mắt nàng bình thản, thanh âm nàng rất nhẹ, lại không chứa một chút tình cảm dư thừa:
“ Bất cứ nơi nào đang có người đang nghĩ về ngươi, thì đó chính là nhà để trở về.”
Thiếu niên không động, cũng không nói gì, hắn cúi đầu nhìn những đóa hoa quỳnh đang dần khô héo trong lòng bàn tay, đáy mắt đột nhiên hiện lên một chút phức tạp. Hắn giương mắt nhìn nử tữ mặc một thân trường bào trắng sang quý kia, trong lòng thế nhưng lần đầu tiên nhớ kĩ một câu nói của người xa lạ đến vậy.
‘Nơi có người đang nghĩ về ngươi, thì đó chính là nhà ngươi có thể trở về!’ Vậy là nàng có nơi để trở về sao?
Còn hắn!
Trên đời này có tồn tại một người đang nghĩ về hắn sao?