Cung Lệ Hoa ngồi ở trên cao nhìn cục diện trước mắt, khóe môi khó có dịp gợi lên một độ cong xinh đẹp, mâu quang nhìn về phía Cung Thiên Tuyệt, gật đầu một cái với Lý Cửu.
Lý Cửu lập tức lĩnh mệnh, đem thánh chỉ nâng lên, hắng giọng đọc to:
“Tấn Minh vương gia tiếp chỉ.”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tấn Minh vương gia cơ trí hơn người, anh dũng thần võ, một mực trung thành vì quốc thổ Tây Lãnh, cực nhọc nơi biên cương Thương quốc trẫm nhìn thấy rõ, lần này chiến thắng trở về, ý trẫm đã quyết giao năm vạn binh mã quy hàng xáp nhập dưới trướng ngươi, khâm thử!”
“Thần cẩn tuân thánh chỉ, tạ ơn hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn vạn tuế.” Giọng điệu trầm thấp đầy từ tính của nam nhân từng tiếng từng tiếng đánh vào lồng ngực Mạn Châu.
“Mạn phó tướng tiếp chỉ…. Mạn Phó tướng trong cuộc chiến với Thương quốc lập công lao lớn, phong làm Tần nguyên sóa dưới sự chỉ dẫn của Trấn quốc tướng quân hãy xây dựng quân đội Mạn gia ngày càng lớn mạnh, không phụ tin tưởng của trẫm, khâm thử…”
“…”
Hai thánh chỉ cùng lúc được ban ra, quần thần bên dưới đều đồng thời sửng sốt, An Ly vương ngồi cách Cung Lệ Hoa không xa, vừa nghe Lý Cửu tuyên chỉ thì quay đầu về phía Cung Lệ Hoa nói, “Hoàng thượng quả là có phúc khí, Tây Lãnh ta ngày càng nhiều nhân tài a.” Giọng hắn nói tiếu tựa phi tiếu.
“Để cho Hoàng thúc chê cười trẫm.” Cung Lệ Hoa nâng ly rượu cười cười đáp lại.
“Tấn Minh vương gia trở về nhưng là trưởng thành không ít!” Thái Hậu ngồi cạnh Cung Lệ Hoa thản nhiên nhìn cảnh tượng dưới đại điện, dường như nhớ tới cái gì, lên tiếng, “Lần này một nhà Trấn quốc tướng quân cũng lập công lớn!”
“Tấn Minh vương thân cận Hoàng thượng, trí tuệ hơn người cũng là chuyện bình thường…” Ngụy Như Thanh nở nụ cười phụ họa, đôi mắt ẩn ẩn nhìn Cung Lệ Hoa.
“Thái hậu không cần phiền lòng.” Cung Lệ Hoa uống một ngụm rượu, không mặn không nhạt nói, đôi mắt sâu thẳm lướt qua toàn bộ đại điện, như có như không lướt qua sắc mặt khác thường của Mạn Châu.
Những âm thanh bàn tán xôn xao bên quanh không làm ảnh hưởng đến nàng, Mạn Châu nhắm chặt mắt, mặc dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã nổi lên gợn sóng.
“A Tuyệt...” Đôi môi hồng nhuận của Mạn Châu run run, ngơ ngác nhìn bóng dáng nam nhân ngồi cách mình không xa.
Trong đầu một trận hoảng hốt, như trở lại thời gian thật lâu trước kia:
“Nga, ngươi là Mạn Châu phải không, nhìn qua cũng thật xinh đẹp, không trách được anh hai lại cứu ngươi trở về, ta là Sa Tuyệt, em ruột của anh hai, mừng vì ngươi còn sống đấy!”
“Này, anh trai thương ngươi thật đấy, ước gì anh cũng thương ta như vậy!”
“Đúng là con gái yếu đuối, từ hôm nay ta sẽ luyện cùng ngươi!”
“…..”
“Mạn Châu, cô là người đàn bà máu lạnh. Tại sao anh ấy là yêu cô, tại sao cô...lại giết anh ấy.”
“Haha, anh tôi bị cô lừa, ngay cả tôi cũng bị cô lừa,..”
“Hôm nay cô không chết, thì sẽ là tôi chết..”
“Sa Tuyệt tôi nguyền rủa cô, 18 tần địa ngục…không sống tốt…không xứng.. không xứng..”
Đầu Mạn Châu trống rỗng, âm thanh của quá khứ không ngừng vang vọng…. Hắn đúng là Sa Tuyệt...
Hai ngón tay thon dài siết cái li trong tay đã sắp vỡ nát…
Giai Lệ đứng ở phía sau kinh ngạc nhìn sắc mặt biến đổi của quý phi nương nương, không nhịn được mà hô lên “ Nương nương, nương nương…”
Mọi người nghe được tiếng kinh hô thì cảm thấy không ổn, những người ngồi phía trên đồng loạt quay đầu nhìn về phía vị trí của Mạn quý phi, đối phương sắc mặt trắng bệch, giống như cơ thể không thể trụ được thêm nữa.
Mạn Châu ngẩng đầu không để ý, có chút xốc lại y phục trên người, “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy không được khỏe, xin được cáo lui trước.”
Cung Lệ Hoa hơi xiết ly rượu trong tay đánh giá thần sắc Mạn Châu, bắt được ánh mắt nàng mới gật đầu: “Ái phi điều dưỡng thân mình cho tốt.”
Dứt lời còn quay người nhìn Lưu công công bên cạnh, “Quý phi không khỏe, ngươi thay trẫm tiến nàng hồi Chính Kiền cung đi.”
“Nô tài tuân chỉ” Lưu công công nào dám trì hoãn, vội vàng lui xuống.
Mọi người trong yến tiệc đều không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ biết Quý phi nương nương vừa tham dự không lâu liền được thiếp thân tổng quản của Hoàng thượng hộ tống rời đi, nhất thời càng khẳng định Hoàng thượng đối với Quý phi ngàn vạn sủng ái.
“Hoàng nhi, ngươi xem có cần gọi Thái y tới…” Thái hậu nhìn sắc mặt bình thản của Hoàng thượng, không khỏi lớn giọng đề nghị.
Thần phi ngồi bên dưới nhìn phản ứng của Hoàng thượng, đang định nói gì thì thanh âm mềm mại uyển chuyển của Thục Y ngồi cạnh đã vang lên: “Không bằng để thần thiếp đi xem thế nào.”
“Không cần, có Lưu công công lo liệu trẫm không thấy lo lắng.” Cung Lệ Hoa buông ly rượu trống rỗng trong tay, ra hiệu thái giám bên cạnh rót thêm rượu.
Tuệ chiêu nghi quét ánh mắt nhìn xung quanh, lại liếc nhìn gương mặt luống cuống của Thục phi, không khỏi nở nụ cười trào phúng: “Quý phi nương nương là người có phúc khí, lại được Hoàng thượng che chở như vậy, thiếp nghĩ sẽ không có việc gì đâu…”
Cung Lệ Hoa nhìn phương hướng Mạn Châu rời đi, quay đầu quét một vòng qua toàn bộ gương mặt triều thần ngồi trong đại điện, khuôn mặt tuấn mĩ cười yếu ớt khó lường, dư quang lưu động…
Bên ngoài điện Di Hòa,
Giai Lệ cùng Lưu công công theo bước chân chậm rãi của Mạn Châu đi về phía trước.
“Nương nương, tại sao bọn chúng khai rồi vẫn cần đến thẩm vấn?” Giai Lệ điều chỉnh lại cảm xúc, hai mắt không rời bóng lưng Mạn Châu hỏi.
“Nương nương, Hoàng thượng nói nô tài hộ tống người trở về Chính Kiền cung a…” Lưu công công nghe lời nói của Giai Lệ thì âm thầm cả kinh, không dấu vết lau mồ hôi trên trán run run nói.
“Lưu công công, đầu óc ngươi bị nước vào à, hoàng thượng đương nhiên biết nương nương muốn đi đâu…” Giai Lệ còn đang định nói cái gì bỗng nhiên ngậm miệng, cảnh giác nhìn về phía trước.
Lưu công công cũng đồng thời im lặng, võ công Lưu công công không tính cao thủ như nhóm ám vệ Giai Lệ, nhưng cũng không tính thua kém là bao, đương nhiên cũng cảm nhận được hơi thở phía trước, lập tức bước lên trước chắn trước người Mạn Châu.
Nhưng mà khi bóng dáng mấy người phía trước dần dần lộ ra, hai người không khỏi giật mình, sau đó tránh ra để lộ gương mặt bình thản của Mạn Châu: “Nương nương, là Lục Y Hồng Y, và…Tần nguyên soái?”
Tần nguyên soái? Vậy là đại ca Mạn Phi Tần của nàng? Dưới ánh đèn lồng chỗ sáng chỗ tối trên đường đi, bóng dáng người kia dần hiện rõ trong tầm mắt của nàng. Nam tử một thân lam bào, cả người đều tỏa ra khí chất ưu nhã, gương mặt quả thực có vài phần giống dung mạo của nàng, sống mũi thẳng tắp, khóe môi nhẹ nhàng cong lên khi nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn trong suốt chứa đầy ôn hòa.
“Lạc nhi?”
Mạn Châu không chút để ý nâng tầm mắt, phượng mâu âm u đánh giá Mạn Phi Tần, “Có chuyện gì nói sau?”. Sau đó nàng lạnh nhạt hỏi Lục Y: “Đã chuẩn bị đầy đủ rồi?”
“Tiểu thư, mọi chuyện đều đã chuẩn bị tốt lắm!” Lục Y nghiêng người để lộ một hộp gỗ được quấn vải trên lưng, cung kính bẩm báo.
“Tốt lắm, đi thôi.”
Mạn Phi Tần có chút khó hiểu nhìn muội muội của mình, cảm giác nàng tổng thể có gì đó không giống trước kia, nhất là loại khí chất cao cao tại thượng không cho phép người xâm phạm trên người nàng, trên đường đến đây Lục Y cùng Hồng Y cũng bẩm báo với hắn không ít chuyện, cũng biết tối nay nàng đi làm cái gì, chung quy nhìn thấy muội muội an toàn, hắn đều không cưỡng cầu gì nữa.
Khóe miệng mỉm cười, hắn không nói hai lời liền đi theo sau bước chân Mạn Châu.