Cung Lệ Hoa ngồi nghiêm chỉnh trên long ỷ, trên người một thân long bào màu tối, trên đầu đội kim quan tím khảm bảo vật, tóc đen bao trùm lên cái chán trơn bóng, rũ xuống đôi mi dài cong phủ lên mắt phượng hẹp dài sâu thẳm. Trên gương mặt một đôi con ngươi màu hổ phách đẹp đẽ lạnh lùng hé ra khuôn mặt tuấn dật hoàn mĩ. Mi tâm nhăn thành một đoàn, thần tình chăm chú, vô cùng tập trung, trên đôi bàn tay thon dài hữu lực nhìn rõ khớp xương mạnh mẽ là một cuốn tấu chương.
Nhưng nếu có người ở đây, chắc chắn chú ý sẽ phát hiện ra hoàng thượng đang thất thần, cuốn tấu chương kia đã dừng lại tại một trang rất lâu rồi. Mà ánh mắt của hoàng thượng cũng dường như không nhìn vào, …. Nhưng đó là nếu…
Cung Lệ Hoa vốn đang muốn xử lý tấu chương, nhưng không cách nào tập trung được, trong đầu như có như không khuôn mặt thỏa mãn của nữ tử Mạn Phi Lạc kia, còn có câu nói suy yếu nàng cố nói với hắn trước khi ngất đi: “Nhớ kỹ, không được quên, em yêu chàng…”
Quả thật cũng không phải lần đầu Cung Lệ Hoa nghe những lời như vậy, nhưng cảm giác lần này có chút đặc biệt, hắn không thể nào giải thích được….Hắn dám khẳng định, Mạn Phi Lạc, trước ngày hôm đó ở Huyết Phượng cung, cùng hắn chưa từng gặp mặt một lần.
Tại sao hắn có cảm giác hai người đã từng nhận thức nhau?
Nhắm mắt lại hít một hơi bình ổn tâm tình, khi mở mắt ra trong mắt Cung Lệ Hoa chỉ còn lại tỉnh táo minh bạch cùng sâu thẳm, động tác trên tay không ngừng nghỉ phê duyệt tấu chương.
+_++_+_+_+_+__+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_++_++_+_+_+__
Năm Cung Lệ Hoa năm tuổi cũng là năm Khánh Gia thứ ba mươi của Tây Lãnh quốc.
Một lần Tam hoàng tử bị người hãm hại rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh suốt ba ngày ba đêm. Tình trạng nguy kịch, đến ngự y giỏi nhất trong cung cũng không biết làm thế nào. Khánh gia đế lúc đó vô cùng thức giận thậm chí đã hạ lệnh xử chém toàn bộ bọn họ.
Thế nhưng có kì tích bất ngờ xảy ra, Tam hoàng tử Cung Lệ Hoa hắn đến ngày thứ tư đột nhiên mở to đôi mắt lạnh lùng, bệnh không trị mà khỏi, tỉnh dậy.
Khánh gia đế vô cùng vui mừng, nhưng lại đồng thời phát hiện, Tam hoàng tử sau đó cái gì cũng không còn nhớ, ngay cả hoàng thượng cùng mẫu phi hắn là Phùng hoàng phi cũng không.
Hoàng thượng nghe tin vừa đau lòng vừa phẫn nộ, lập tức lệnh cho ám vệ điều tra việc Tam hoàng thử bị hại, lại bất ngờ tra ra Nam phi Bạch Vân Nam đứng sau dàn dựng toàn bộ việc này..
Tam hoàng tử bệnh như vậy, Phùng hoàng phi tinh thần cũng là xuống dốc không phanh, thân thể đã sớm không còn kéo dài thời gian được.
Không để ý đến Thất hoàng tử cùng Ngũ công chúa đều là do một thân Nam phi dốc lòng sinh dục, Khánh Gia đế ban cho nàng ba thước lụa trắng, một đời phi tử cứ như vậy kết thúc.
Cũng thừ đó, quan hệ giữa Cung Lệ Hoa cùng Cung Thanh Dao, Cung Mạch thành không thể cứu vãn.
Nhưng Cung Lệ Hoa từ sau ngày tỉnh dậy từ nguy kịch, chẳng những cái gì cũng không nhớ, mà ngay cả tính tình cũng thay đổi hẳn đi.
Cũng không biết nên nói là xấu hay tốt.
Khánh Gia đế lúc đó đã thở dài, đừng nói Tam hoàng tử đối Thất hoàng tử cùng Ngũ công chúa lạnh nhạt, ngay cả đến phụ hoàng như hắn cùng mẫu phi trước kia ba người tình cảm gắn bó bây giờ cũng trở thành trách nhiệm.
Bản thân Cung Lệ Hoa trở nên lạnh lùng ít nói đi, nhưng hành động quyết đoán có chủ ý, mà tâm địa của hắn không tranh thủ tình cảm không vì tranh đoạt đế vị mà đối huynh đệ ruột thịt chém giết.
Kháng Gia đế khi ấy liền ý thức được không ai ngoài hắn thích hợp làm tân đế kế vị thích hợp hơn được nữa, là đế vương không chỉ định yên hậu cung, triều chính, có giã tâm còn phải có bản lĩnh bảo vệ con dân của mình.
Cung Lệ Hoa được chọn, một đường bồi dưỡng lên ngôi vị hoàng đế. Cho dù gian nan chịu bao nhiêu huấn luyện khổ cực, người ngăn cản ám sát nhưng hắn vẫn là thành công leo lên long ỷ.
Không vì cái gì cả.
Cung Lệ Hoa hắn tự khẳng định chỉ có ngôi cửu ngũ chí tôn mới có thể xứng với hắn.
=-=--=-=-=-=-=-=-=-==-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
“Hoàng thượng?”
Nghe tiếng gọi khẽ của Lý Cửu, động tác trên tay Cung Lệ Hoa hơi khựng lại, sau đó hắn nhíu mày kên tiếng: “Có chuyện gì?”
“Hoàng thượng, là Thục cô cô tới!”.
“Truyền.” Cung Lệ Hoa dừng bút, đứng dậy đi qua nhuyễn tháp bên cửa sổ ngồi xuống.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.” Sau tiếng bước nhân nhỏ nhẹ, trước mặt Cung Lệ Hoa xuất hiện một thân hình một nữ tử, theo sau nàng còn có hai cái cung nữ nhị đẳng bên cạnh Hoàng Thái hậu. Dễ dàng nhận ra Thục cô cô trong miệng Lý Cửu chính là người theo lệnh của Thái hậu mà tới.
“Có chuyện gì?” Ngữ khí Cung Lệ Hoa chậm rãi, thanh âm trầm thấp nhưng uy nghiêm lạnh lẽo làm cho người đối diện không rét mà run. Hai cung nữ đi theo Thục sa không dấu vết cúi thấp đầu, không dám đưa mắt xung quanh ngự thư phòng thăm dò cái gì.
Bên môi Thục Sa như có như không kéo lên, nàng cười nhẹ phúc thân một lần nữa với Cung Lệ Hoa: “Hồi hoàng thượng,Thái hậu đang cùng Dực vương gia nói chuyện, có chút nhớ hoàng thượng, cố ý vì hoàng thượng chuẩn bị một chén tổ yến, sai nô tỳ đến dâng lên hoàng thượng.” Nàng nói không biết vô tình hay cố ý nhấn mạnh hai chữ tổ yến này.
Cung Lệ Hoa nhìn bát ngọc còn đang nóng trên khay hai cung nữ phía sau Thục Sa cười lạnh: “Thái hậu có lòng, trẫm tự nhiên không phụ lòng người. Để qua bên đó đi…”
“Hồi hoàng thượng,…” Cung Lệ Hoa vừa rứt lời, một cung nữ phía sau đột nhiên ngẩng đầu, trong giọng nói có chút run rẩy, “Hồi.. hoàng thượng, tổ yến phải dùng khi nóng mới có lợi cho sức khỏe, thỉnh hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng…”
Cung Lệ Hoa nhướng mày, nhưng còn chưa kịp nói ra lời trong miệng thì Lý Cửu vẫn ở bên ngoài nãy giờ đột nhiên xông vào, trên mặt là vô cùng hoảng hốt còn có chút gì như hoảng loạn. Vừa thấy Cung Lệ Hoa hắn vội quỳ xuống.
“Hoàng thượng, Tiểu Lã Tử báo, tình trạng Lạc quý phi nương nương vô cùng nguy hiểm, sợ là lần này không qua khỏi.”
“Cái gì?” Trong lòng Cung Lệ Hoa chấn động, quả thật là không ngờ Lý Cửu sẽ báo một tin như vậy.
“Một lũ phế vật.”Không hiểu sao lại tức giận như vậy. Cung Lệ Hoa không chút nào để ý người trong phòng, đi nhanh ra ngoài, “Đến Huyết Phượng cung.”
Cung Lệ Hoa vừa bước chân ra ngoài một luồng gió lạnh lẽo thổi tới,vliền có thái giám tiến lên vì hắn khoác lên hoàng bào lớn, chuẩn bị kiệu…
Ngồi trên long liễn, Cung Lệ Hoa lạnh lùng nhếch bạc môi, mắt phượng nheo lại đầy nguy hiểm: “Sao? Không phải Cẩn cùng Dược Thùy đều đến sao? Thế nào lại nguy kịch.” Chuyện đến mức Tiểu Lã Tử phải đến thông báo thì bệnh của nữ nhân kia quá nguy kịch không còn gì phải nghi ngờ nữa. Nhưng nếu nàng tử vào lúc này….
Lý Cửu nghe ra tâm tình hoàng thượng không tốt, liền thức thời biết gì nói đó, cung kính trả lời: “Hồi hoàng thượng, Nô tài nghe nói, Lạc quý phi nàng là mất đi mục đích sống, quyết muốn chết, làm cách nào cũng không nuốt xuống một giọt thuốc. Hai người Dược Thùy vô phương cứu chữa.”
Sắc mặt Cung Lệ Hoa ngay lập tức trầm hẳn xuống: “Không muốn sống, tốt cho một cái người không muốn sống…..”
=-=-=--=-=-=---==-=-==--=-==-=-=-=-=-==-=-=-=-=-=--==-
“Thục cô cô, hoàng thượng đi rồi, này chúng ta làm sao trở về phục mệnh hoàng thái hậu…” Bên trong Ngự thư phòng, tiểu cung nữ lúc trước to gan dám ngắt lời Cung Lên Hoa lên tiếng, giọng nói không che giấu khẩn trương cùng lo lắng.
Thục Sa nhìn phương hướng hoàng thượng ly khai, lại quay đầu nhìn chén cháo tổ yến.
Nàng lại nhìn tiểu cung nữ ngu ngốc trước mặt, dường như nàng không biết cái mạng nhỏ của nàng vừa mới dạo từ quỷ môn quan trở về. Với tính cách thị huyết không chút nào che dấu của hoàng thượng, một câu nói khi nẫy đủ để cho cửu tộc nàng ta chết mười lần còn chưa đủ. Bây giờ nàng ta còn tâm tình mà lo cho chuyện của thái hậu.
Ánh mắt Thục Sa sắc bén, nhìn đến hai cung nữ kia toàn thân run rẩy, nàng nhìn hai người kia:
“Còn không mau thu dọn, mọi việc không phải có ta xử lí sao?”
Hai cung nữ nghe vậy trong lòng vô cùng vui mừng, phải biết Thục cô cô tuy là đại cung nữ bên người hoàng thái hậu nhưng những chuyện trong hậu cung cùng hạ nhân các nàng, có sức ảnh hưởng không phải là nhỏ. Nàng đã mở miệng như vậy, hai nàng tự nhiên không nghĩ nhiều liên tục thưa vâng rồi đi ra ngoài.
Thục Sa ở lại phía sau, quét mắt nhìn một lượt ngự thư phòng, sau đó mới bằng lòng đi xuống.