Mặc dù chưa hiểu những gì đang diễn ra, tuy nhiên có lẽ vết thương từ đâu xuất hiện khiến anh cảm thấy bắt đầu đau nhức mà kêu rên. Thấy thế, Bạch Thương Nhu vẻ mặt trở nên lo lắng mà chậm rãi dìu anh bước vào bên trong nhà.
- "Cố Hàn, anh cố chịu đau chút nhé. Bác sĩ sẽ nhanh chóng đến kiểm tra cho anh."
Nhìn người con gái đang lo lắng cho mình khiến anh cảm thấy Bạch Thương Nhu lúc này tựa như một nữ thần. Anh không ngờ sau bao nhiêu tháng ngày độc thân của mình, đây là lần đầu tiên có người lo lắng cho anh đến thế. Chính vì lẽ đó, Cố Hàn khẽ đưa mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của người bên cạnh, khóe môi bỗng hé nụ cười mãn nguyện của một kẻ độc thân lâu năm mãi cho đến khi Bạch Thương Nhu ngẩng mặt lên nhìn thì lại giả vờ ngó sang hướng khác.
- "Cảm...cảm ơn hai người đã giúp tôi."
Sau khi kiểm tra vết thương không quá nghiêm trọng, hai người bên cạnh lúc này khẽ thở phào nhẹ nhõm mừng cho anh. Bạch Thương Nhiễm quan sát em gái cứ tay nắm không rời cánh tay của Cố Hàn chỉ biết cười nhẹ liền sau đó giả vờ bảo cô vào bên trong nấu thứ gì đó cho Cố Hàn ăn để có không gian riêng hỏi anh mọi chuyện.
- "Cố Hàn, cậu có biết suốt thời gian cậu mất tích, mình cứ sợ rằng cậu cũng sẽ giống..."
Ngay lập tức, Cố Hàn bỗng nhớ lại cái tên Sương gì đấy mà lên tiếng hỏi:
- "À, cái người mà cậu nhắc với mình khi nãy rốt cuộc có quan hệ gì với mình?"
Nghe đến đây, Bạch Thương Nhiễm đã chắc chắn rằng người bạn này đã thực sự mất trí mà thở dài đáp:
- "Xem như cậu thoát khỏi nơi nguy hiểm ấy đã tốt lắm rồi."
Ngừng một lát, Bạch Thương Nhiễm lại tiếp:
- "Cậu quên rồi à, Hạ Sương chính là em gái mà cậu yêu quý nhất. Xui thay lại mất căn bệnh ung thư, mà em gái của cậu lại có hôn ước với Thập Đình Phong, thống đốc quân có tiếng ở nơi này. Bản thân cậu chẳng ưa tên đó gì mấy cho nên nghe lời xúi giục của Lãnh Kiêu mà chống lại Thập Đình Phong. Nào ngờ cậu sa vào tròng của lão ta, Hạ Sương vì lo lắng mà bệnh tình trở nặng, sau đó mất trước khi diễn ra lễ cưới."
- "Sau cái chết của Hạ Sương, cậu cho rằng tất cả mọi chuyện đều do Lãnh Kiêu sắp đặt mà tức giận tìm cách xông vào lãnh địa để trả thù thế nhưng không may lại bị người của ông ta bắt giữ cho đến bây giờ."
Nghe đến đây, lông mày Cố Hàn khẽ chau lại, miệng lẩm bẩm:
- "Sao mình ngu thế không biết. Khi không lại đi từ chối em rể chức cao quyền trọng mà gia nhập băng đảng xấu xa thế này."
Bỗng nhiên lúc này, một giọng nói khi trước lại vang lên bên tai Cố Hàn. Cảm thấy bản thân như biến thành trò hề, ngay lập tức, anh lớn tiếng mắng:
- "Mau đưa tôi trở về nhà ngay bây giờ. Đầu óc tôi bây giờ sắp phát điên rồi. Nhanh lên."
Bạch Thương Nhiễm ngồi bên cạnh nghe những lời anh nói mà nhíu mày lo lắng. Cố Hàn không những mất trí mà đầu óc bây giờ cũng rối loạn, nói năng lung tung.
Giọng nói bên tai anh từ tốn đáp lại:
- "Cậu sẽ không trở về được cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ của mình ở nơi này."
Dứt lời, giọng nói kì lạ ấy cũng biến mất khiến Cố Hàn như muốn điên tiết lên mà hằng giọng mắng chửi không thôi:
- "Rồi tôi làm gì ở nơi này? Nhiệm vụ của tôi là gì? Anh phải nói rõ ra chứ? Này...mau nói cho tôi biết đi chứ?"
Nói rồi, Cố Hàn quay người sang thì phát hiện người bên cạnh đang ngơ ngác nhìn chằm chằm. Ngay lập tức, anh khẽ ho một tiếng, sau đó cười trừ đáp:
- "À...ừm...Do tôi mới thoát khỏi nơi quái quỷ ấy cho nên đầu óc vẫn chưa bình thường trở lại."
Vừa nói, anh vừa đánh nhẹ lên đầu liền sau đó khẽ đảo mắt nhìn ngó chung quanh như tìm thứ gì đó.
- "Đây không phải là mơ. Mình thực sự đã xuyên không rồi. Nơi này có cánh cửa không gian không chứ?"
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN