Nói rồi, Thập Đình Phong kéo tay cô bước vào bên trong. Cố Hạ cảm thấy con người này thực sự rất chiếm hữu, vẻ mặt cô khẽ nhíu lại liền sau đó mạnh mẽ giật tay mình ra khỏi tay anh, nghiêm giọng nói:
- "Thập Đình Phong, anh có phân biệt được tôi và Cố Hạ Sương không? Cho dù cô ấy là tiền kiếp của tôi, nhưng suy cho cùng tôi vẫn là Cố Hạ, không phải là Cố Hạ Sương."
Lúc này, sắc mặt Thập Đình Phong bỗng trầm hẳn. Anh chỉ đưa mắt nhìn cô liền sau đó đáp:
- "Bây giờ anh mới hiểu được tại sao khi trước em trốn khỏi Thập gia trong lòng anh luôn cảm thấy khó chịu, cho đến nay anh mới hiểu ra rằng dù cho em là Cố Hạ hay là Cố Hạ Sương thì em chính là người trong tim anh."
Nghe đến đây, Cố Hạ khẽ nhếch môi cười nhạt. Những lời anh nói, cô làm sao có thể tin một cách dễ dàng như thế. Hơn nữa, anh vốn có tình cảm và một mực muốn kết hôn cùng Tô Mạn Giao. Ngay lập tức, Cố Hạ lên tiếng hỏi:
- "Vậy còn Cố Mạn Giao thì sao? Chẳng phải anh sống chết cũng muốn cưới cô ấy?"
Thập Đình Phong vẻ mặt có chút tội lỗi, liền sau đó, anh vòng tay ôm chầm lấy người trước mặt mà trầm giọng nói:
- "Bởi vì cô ấy có gương mặt rất giống Hạ Sương. Chính vì điều đó đã làm anh mù quáng mà nhất định muốn chiếm hữu cô ấy cho bằng được, bỏ qua cảm xúc thật mà cho rằng người anh yêu chính là cô ấy, cho đến khi em xuất hiện."
Những lời này chẳng hề lọt vào tai Cố Hạ. Mặc dù cô biết bản thân chính là Cố Hạ Sương tái sinh, nhưng suy cho cùng, cô cũng có suy nghĩ và tính cách khác với cô ấy. Thập Đình Phong không thể vì đắm chìm vào kí ức mà biến cô thành kẻ thế thân thế được.
- "Thập Đình Phong, có lẽ tôi đến đây chính là kết thúc mối nghiệt duyên giữa hai chúng ta. Dù gì đi nữa, tôi cũng sẽ trở về thế giới nơi tôi thuộc về cho nên tôi không thể có bất kì tình cảm gì với anh và bản thân anh cũng thế."
Dứt lời, Cố Hạ dõng dạc mở cửa bước ra ngoài mà quay trở về phòng của mình. Bỗng nhiên, cô nghe được giọng nói đầy cương quyết ở phía sau:
- "Cố Hạ, anh sẽ khiến em yêu anh và sẽ ở lại nơi này mãi mãi."
Toàn bộ những lời nói của anh cô đều nghe hết nhưng lại tỏ ra vô cùng thản nhiên mà bước trở vào phòng.
Vừa vào đến, Cố Hạ đã nằm ngã lưng xuống chiếc giường êm. Cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Về việc Thập Đình Phong đột nhiên thay đổi cách cư xử với cô một cách chóng mặt và câu tuyên bố khi nãy của anh.
Bỗng nhiên, hình ảnh anh bá đạo hôn lấy môi cô lại ùa về. Bất giác, Cố Hạ khẽ chạm lên cánh môi mình, gương mặt bỗng nhiên lại ửng đỏ, miệng lẩm bẩm nói:
- "Cái tên này bị điên thật rồi. Mình không phải là thế thân, nhất định mình sẽ tìm cách cùng anh hai quay trở về nhà cho bằng được."
Chẳng biết tự lúc nào, Cố Hạ ngủ quên ở trên giường. Có lẽ là nệm êm cho nên khiến cô dễ chìm vào giấc ngủ, ngay cả chiếc váy trên người cô cũng chưa thay ra mà ngủ một giấc dài. Mãi cho đến khi cô bất ngờ bật người tỉnh dậy thì đã gần mười một giờ đêm. Ngay khi cô nghiêng người thì phát hiện một gương mặt ngồi ngủ gục, mặt tựa vào cạnh giường khiến cô giật mình mà hét lớn:
- "Áaaaa, Thập Đình Phong, sao anh lại ngủ ở phòng của tôi?"
Bị cô làm ồn, Thập Đình Phong bàng hoàng mở mắt. Anh vẫn còn mơ ngủ, chiếc áo ngủ trên người cùng mái tóc có chút rối lại khiến anh càng thêm đẹp trai một cách lạ thường. Không ngờ, bộ dáng đơn giản này của anh lại khiến Cố Hạ có chút rung động nhưng cô vẫn không quên chuyện anh tự ý vào phòng của mình mà lớn giọng trách móc:
- "Anh mau ra trở về phòng của mình đi chứ. Dù sao tôi cũng là con gái, chưa từng có bạn trai. Anh làm như vậy nhỡ người trong Thập gia hiểu lầm tôi thì sao?"
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN