- "Thống đốc quyền hạn như anh lại đi tranh giành người phụ nữ với tôi sao? Chẳng phải anh rất rõ, giữa tôi và Mạn Giao vốn là thanh mai trúc mã."
Nghe những lời này quả thực chẳng khiến Thập Đình Phong có chút cảm động mà nhân nhượng, anh nhếch môi cười sau đó nhìn người trước mặt đáp:
- "Tôi không quan tâm Mạn Giao có yêu mình hay không. Chỉ cần tôi yêu cô ấy là được. Nếu như Mạn Giao kết hôn với tôi, thứ gì cô ấy thích, tôi cũng sẽ ra tay giành về cho cô ấy."
Cố Hạ đứng cạnh nghe những lời tuyên bố này mà cảm thấy có chút tội lỗi. Quả thực, đây chính là thoại của nam chính trong bộ truyện của cô. Lúc này, cô cảm giác bản thân tại sao lại có thể nghĩ ra những câu nói bá đạo, mặt dày đến vậy.
Dứt lời, Thập Đình Phong mạnh tay đẩy Quan Bất Phàm ra một bên sau đó nhíu mày nhìn người con gái trước mặt với bộ dạng đang sợ mình, anh lạnh giọng nói:
- "Anh cho em ba ngày để suy nghĩ về chuyện trở thành phu nhân của anh. Nếu không...em biết hậu quả mà Tô gia phải nhận lấy là như thế nào."
Ngừng một lát, Thập Đình Phong quay sang phía Quan Bất Phàm, nhếch môi nói:
- "Và ngay cả người bạn thanh mai trúc mã của em cũng không tránh khỏi cái giá khi dám đối đầu với một vị thống đốc như anh."
Dứt lời, Thập Đình Phong xoay người trở vào bên trong xe. Cố Hạ chỉ biết nhìn hai con người trước mặt mà cười trừ liền sau đó chạy theo chân người đàn ông, lớn tiếng gọi anh:
- "Anh....chờ tôi với."
Thập Đình Phong ngồi vào bên trong xe nhưng ánh mắt vẫn hướng về người con gái ở phía ngoài kia. Với kinh nghiệm trong việc viết ngôn tình, Cố Hạ chỉ cần nhìn thoáng qua ánh mắt cũng đoán được tình cảm mà Thập Đình Phong dành cho Tô Mạn Giao nhiều đến nhường nào. Thật ra mối lương duyên của họ bắt đầu kể từ khi lần đầu anh gặp Tô Mạn Giao. Lúc ấy, vì có xích mích với đám người của Lãnh Kiêu, cả hai đã có một cuộc giao đấu với nhau, không may anh lại bị thương. Vô tình lúc đó, Tô Mạn Giao trên đường trở về nhà phát hiện dáng người ngồi gục ở một góc đường mà nhanh chân chạy đến giúp đỡ. Cũng vì thế mà cô trở thành ân nhân của Thập Đình Phong và khiến anh rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhìn gương mặt sầu não của người bên cạnh, trong đầu Cố Hạ bỗng nảy lên một ý tưởng mà vui vẻ ngỏ lời:
- "Tôi nghĩ tôi có thể giúp được anh bằng việc thay đổi nữ chính để câu chuyện diễn biến tốt đẹp hơn và bản thân anh cũng không mệt mỏi khi suốt ngày phải tranh giành tình yêu với người khác."
Cố Hạ giọng điệu vô cùng tự tin bởi vì người có thể thay đổi hướng đi của câu chuyện chỉ có mỗi tác giả và cô chính là người đã tạo ra nhân vật Thập Đình Phong anh đây. Chính vì thế, thay vì đi theo hướng của bản thảo rằng anh chính là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm giữa Quan Bất Phàm và Tô Mạn Giao, chi bằng giúp anh tìm một người con gái khác làm nữ chính.
Những lời thốt ra từ miệng Cố Hạ hoàn toàn khó hiểu. Ngay lập tức, Thập Đình Phong xoay người đối diện nhìn cô, bàn tay anh đặt lên kính xe mà ép cô vào một góc, trầm giọng nói:
- "Bây giờ tôi bắt đầu tin rằng cô không thuộc về thế giới này rồi."
Cố Hạ tưởng rằng anh tin cô là người xuyên không đến mà cười tươi đáp:
- "Anh tin tôi rồi đúng không?"
Thập Đình Phong nhếch môi toang mĩm cười tuy nhiên cơ mặt lại quay về trạng thái hằng ngày, lạnh giọng nói:
- "Tôi nghĩ nên đưa cô đến trại tâm thần."
- "Đừng mà. Ở thế giới này tôi chỉ biết mỗi anh mà thôi."
Cố Hạ vì câu nói của người bên cạnh mà tỏ ra lo lắng, lập tức vòng tay ôm chặt lấy người Thập Đình Phong khiến anh phút chốc đứng hình tại chỗ.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN