- “Vạn Xuyên, em xin lỗi vì không thể chờ đợi anh quay về được nữa. Bác sĩ nói bệnh tình của em không thể cứu vãn. Em rất muốn gọi điện nói cho anh biết nhưng hiện tại Ôn gia liên tục xảy ra nhiều chuyện không hay. Bác trai cũng vì thế mà lâm bệnh nặng cho nên em không muốn anh tiếp tục nhận thêm tin xấu này nữa. Em thà trở thành kẻ phụ bạc để anh chịu tổn thương một lần còn hơn trở thành nỗi ám ảnh khiến anh không thể nào vực dậy được. Em biết, Ôn Vạn Xuyên mà em biết là người bản lĩnh như thế nào. Chút khó khăn đó đối với anh chẳng là gì. Cho nên, hãy hứa với em rằng anh vẫn phải tiếp tục bước đi, có được không?”
Đọc đến đây, hai mắt Ôn Vạn Xuyên đã ngân ngấn nước. Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt, trong lòng không ngừng trách bản thân vì suốt thời gian qua luôn oán trách cô. Phải, là anh không tốt khi sớm có những suy nghĩ không tốt về người con gái mà anh yêu.
Triệu Cảnh đứng bên cạnh, hai mắt đỏ ngầu mà nghẹn ngào nói:
- “Thực ra những lần nghe thấy cậu trách móc Thu Nguyệt, tôi thực sự rất muốn nói sự thật nhưng vì lời hứa trước khi cô ấy qua đời cho nên mới đợi đến ngày hôm nay mà đứng trước mặt cậu nói ra sự thật đằng sau.”
Ngừng một lát, Triệu Cảnh lại tiếp:
- “Trước khi nhắm mắt, ba chữ cuối cùng mà cô ấy cất lên chính là tên của cậu, Ôn Vạn Xuyên.”
Ngay lập tức, Ôn Vạn Xuyên ngã khụy xuống đất. Bàn tay không ngừng đánh mạnh lên đôi chân mình mà nấc nghẹn trách móc bản thân:
- “Thu Nguyệt, là anh không tốt. Suốt thời gian qua, anh luôn miệng hờn oán em. Nói em là người phụ nữ thay lòng, bỏ rơi anh những lúc hoạn nạn. Nếu mọi thứ có thể quay trở lại, anh nhất định sẽ không sang nước ngoài du học. Sẽ không để em ở nơi này một mình chờ đợi anh quay về. Thu Nguyệt, anh thực sự có lỗi với em. Hãy tha lỗi cho anh. Anh yêu em, thực sự rất yêu em.”
Dứt lời, Ôn Vạn Xuyên gào thét thật lớn tựa như trút hết bao nhiêu sự ăn năn, cũng như uất ức mà Thu Nguyệt phải gánh chịu suốt thời gian dài.
Quay trở về chuyện tình cảm giữa Cố Hạ và Thập Đình Phong. Cuối cùng, cả hai cũng chính thức trở thành người yêu của nhau. Bản tính có chút bốc đồng, nóng nảy khi trước của anh cũng dần thay đổi thành một người đàn ông vô cùng ôn nhu, nhã nhặn:
- “Thập Đình Phong, em đói bụng rồi.”
- “Tới ngay đây, phu nhân thống đốc tương lai.”
Cố Hạ nằm thư thả trên ghế đọc sách mà dõng dạc ra lệnh. Hiện tại, cô chẳng khác gì một bà hoàng. Mọi thứ đều được anh chăm sóc từ đầu đến chân. Vốn sống ở thời đại ngoài việc học ở trên trường ra thì cô chẳng biết làm điều gì cả. Hơn nữa, mọi việc trong nhà cô đều giao lại cho người anh trai yêu dấu Cố Hàn của mình đảm đương cho nên mới có thời gian tạo nên thế giới ngôn tình cho riêng mình.
Kể từ sau khi chính thức yêu đương với Cố Hạ, tần suất Thập Đình Phong ở trong bếp càng nhiều. Bởi lẽ cô gái bé nhỏ của anh rất thích ăn uống cho nên suốt khoảng thời gian này, anh hay nghiên cứu học hỏi cách chế tạo ra những món ăn tuyệt vời nhất mà mang đến cho cô thưởng thức.
Cố Hạ ăn đến mức no căng cả bụng. Cô chậm rãi đưa tay xoa xoa cái bụng căng tròn của mình mà nhìn về phía Thập Đình Phong, vô tư đáp:
- “Em no căng đến mức tựa hồ như mang em bé rồi.”
Cô chưa nói dứt câu liền cảm nhận cơ thể của ai đó đang trấn áp ở phía trên. Thập Đình Phong một tay chống lên ghế, tay còn lại khẽ nâng nhẹ cằm cô, giọng gian xảo nói:
- “Vậy em có muốn chuyện này trở thành sự thật không?”
Nghe những lời này khiến mặt cô đỏ bừng như quả cà chua chín liền mạnh tay đẩy người trước mặt ra khỏi ghế, lắp bắp đáp:
- “Thập Đình Phong, anh có suy nghĩ đen tối đó tự khi nào vậy? Anh nên nhớ chúng ta chỉ mới quen nhau mà thôi. Hơn nữa, em cũng không phải hạng con gái dễ dãi đâu.”
Ngay lập tức, người trước mặt không nhịn được mà bật cười thật lớn liền sau đó hôn lấy môi cô, một lúc sau trầm giọng nói:
- “Vậy thì đành phải chờ anh trai của em kết hôn xong. Sau ngày hôm đó sẽ đến lượt chúng ta, như vậy có thể tạo ra em bé rồi.”
- “Anh điên à. Em không đôi co với anh nữa.”
Cố Hạ xấu hổ mà cong chân bỏ chạy. Thập Đình Phong chỉ biết nở nụ cười bất lực mà nhìn theo bóng lưng người con gái.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN