Vì họ biết rằng cho ông cháu này nói thì cả chuyện trên thương trường hay bên quân đội cũng đều lôi ra cùng nhau bàn luận được.
* Phòng Thành Hạo
Đây là đâu? Quay phim thập niên 90 hay gì? Nhà gỗ, Giường gỗ, lại được trạm trổ hoa văn rồng phượng. Cũng quá giàu đi.
A... nhớ rồi! Mình đến nhà Ông Nội Thành Hạo. Như này là xuyên không? Hỏi chấm.
Hình như mình ngủ thiếp đi trên xe và rồi không nhớ gì nữa.
Cái này... cũng quá khó hiểu đi. Hơ hơ.
Viên Viên ngồi dậy, thăm thú mọi thứ xung quanh phòng. Trong gian phòng có một bàn làm việc và một tủ sách, còn có gương và đồng hồ quả lắc gỗ, thật sự trông rất đắt đỏ.
Thăm thú một hồi, cô cũng tìm được một cánh cửa đang đóng. Không biết mở ra sẽ là điều gì. Cô cũng có phần tò mò.
* Két
Một tiếng động nhỏ vang lên. Viên Viên bước vào phòng không khỏi choáng ngợp. Hình của cô treo đầy nơi đây. Kể cả là hình lúc nhỏ hay là đại học, có rất nhiều, còn có cả ảnh cô tốt nghiệp, rất nhiều ảnh đều được treo ở đây. Có cả chiếc cốc mà cô đã để mất ở kí túc xá, còn có cả bảng tên đại học của cô. Đáng sợ, cái này rốt cục là của ai?
Phòng vừa nãy đột nhiên vang lên tiếng mở cửa nhẹ. Viên Viên vội vàng định thần lại, chạy nhanh trở về và đóng cửa lại.
Phía cửa bên kia, Thành Hạo mở cửa và đang bước vào. Nhìn thấy một màn sốt sắng của cô, không khỏi lo sợ:
" Em thấy cái gì rồi?"
Viên Viên chưa kịp định thần lại, mất vài giây mà sốt sắng đáp:
" Ch.. chưa thấy gì cả. Tôi chưa thấy gì đâu. Tính mở cửa nhưng anh vào mấy rồi. Rốt cục trong đó có gì mà anh căng thẳng như thế chứ."
Thành Hạo có vẻ ngờ vực mà tiến tới, ép tường cô:
"Khương Viên Viên, em thật sự chưa nhìn thấy trong đó. Nhìn thẳng vào mắt tôi nói xem."
Viên Viên trong lòng có chút run run, không dám nhìn thẳng. Chẳng lẽ cô động nhầm hang sói rồi. Cái tên này từ bao giờ đã dõi theo cô đến đáng sợ như vậy. Những tấm ảnh không bỏ sót sự kiện nào của cô, cả đồ dùng cá nhân cô làm mất cũng có. Đáng sợ quá. Cô vừa run run nói vừa ngẩng đầu lên:
"Tôi thật sự chưa nhìn thấy gì... anh ép tường tôi như vậy làm gì. Chẳng... ch... chẳng phải nói đến ăn cơm sao... "
Chưa kịp nói hết đã chạm phải ánh mắt căng thẳng khí tức lạnh người kia. Có phần hơi e dè không dám nói tiếp.
Thành Hạo nhìn một màn chắc cô gái này nhìn thấy rồi. Dấu cũng không dấu nổi nữa rồi. Có lẽ nào cô nghĩ hắn là tên biến thái thích đi sưu tầm đồ của cô, thích chụp ảnh cô không nữa. Nhưng thực sự là hắn có làm a. Điều này không thể chối cãi:
" Nhìn thấy hết rồi đúng chứ?"
Viên Viên vẫn sợ hãi, run run chẳng dám thừa nhận. Nếu cô mà thừa nhận, chẳng biết mình có bị bắt nhốt lại không. Đáng sợ quá. Kẻ bám đuôi lại là sếp. Quá bất khả thi.
" Dù em nhìn thấy gì, cũng đừng hiểu lầm. Có thắc mắc gì hỏi tôi. Không được suy diễn lung tung."
Hắn điên thật rồi. Trước khi ra ngoài quên không khóa lại nơi ấy. Chết tiệt. Cái não nhỏ của cô không biết đã suy diễn ra cái gì rồi. Thành Hạo ôn nhu hôn lên tóc cô mà nhẹ nhàng nói:
" Không phải suy nghĩ nhiều, tôi không có ý xấu. Cơm nấu xong rồi ra ăn thôi."
Viên Viên bấy giờ mới lấy lại được thần hồn mà đáp:
" Tôi thật sự chưa thấy gì. A.. anh làm tôi sợ."
Cô rưng rưng sắp khóc đến nơi rồi. Thành Hạo thấy một màn không khỏi hiện lên ý cười. Chỉ là một thú vui, một bí mật nho nhỏ của hắn. Cô biết cũng đâu có sao. Cũng đâu có chạy được. Nếu dám chạy, hắn liền nhốt cô lại bên mình. Còn em gái cô nữa. Không chạy được. Cả đời này cũng chạy không thoát.
Thành Hạo nhẹ nhàng nắm tay cô đưa lên miệng mà đặt xuống một nụ hôn:
" Được, tôi tin em chưa thấy gì. Làm em chịu khổ cả nửa ngày trời chưa được ăn. Đi. Chúng ta đi ăn cơm."
Nói rồi kéo tay cô ra ngoài. Viên Viên hơi sững người, không tự chủ để người ta kéo theo ra ngoài.