• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô tiểu thư nọ cũng không đợi cô nói hết câu ngang nhiên ngồi xuống ghế chờ, phong thái như một vị nữ chủ nhân đáp lại:

"Cô còn không mau mang nước bánh đến tiếp, kẻo tôi làm bà chủ Triệu gia liền xa thải cô đầu tiên. Loại không biết thức thời."

Viên Viên cũng không rảnh đôi co với cô ta, liền mang trà bánh ra tiếp đãi. Nhưng cô ta được nước làm tới, sai cô làm đủ thứ việc vắt vãnh.

Đã trôi qua 30 phút cô vẫn chạy vặt không ngừng nghỉ, mợt bở hơi tai.

Sếp ơi, anh làm ơn cứu tôi với.

Đang than trời trách đất, một giọng nói từ trong phòng Tổng Giám đốc vọng ra:

"Đoàn Tiểu Thư, cô tới đây làm gì vậy? Không phải hợp đồng bên phía cô đã bị hủy bỏ rồi sao?"



Tần Thế An vừa bước ra khỏi phòng, thấy vị tiểu thư nọ liền muốn đuổi về.

Cô ta cậy thế gia đình, lần một lần hai làm khó dễ bọn họ, đến lúc hợp đồng không kí được liền đi bêu xấu Triệu gia khắp trốn, bêu xấu Triệu Thành Hạo vì việc tư trả thù công không kí hợp đồng vớ gia đình cô ta. Hiện tại còn mặt dầy đến đây để níu kéo mối quan hệ hôn ước.

Đoàn Thẩm Lạc nhìn thấy Thành Hạo, liền chạy tới, chẳng màng trên người đang mặc bộ đồ dây rườm ra, chiếc giây dài đến nỗi cô ta đứng lên, di chuyển khiến cốc cà phê nóng hổi vừa pha đổ xuống lại trúng ngay chân của Viên Viên.

Cô không khỏi than trời. Đã đen thì chớ, số cô có khổ cũng không đến mức này chứ?

"Ách... nóng quá..."

Viên Viên không chịu đau nổi mà buột miệng kêu lên. Nước nóng vừa sôi, chân cô đâu phải đồng sắt mà không biết nóng.

Thành Hạo thấy thế cũng không im lặng nữa, chạy đến chỗ cô, nhanh chóng dìu cô xuống ghế sofa gần đó, không đợi Viên Viên kịp phản ứng đã cởi đôi guốc cao của cô ra, xe chiếc tất mỏng, chườm đá lạnh trên bàn(dùng để cho vào cà phê) lên chân cô.

Vừa rát vừa lạnh khiến Viên Viên không khỏi cảm thấy khó chịu nhưng cảm giác đó lại chẳng bằng sự khó sử của hiện tại. Cô vỗ vỗ vai Thành Hạo:

"Tôi biết sếp là một con người lo cho nhân viên từ a đến z chu toàn nhưng lo lắng như này có vẻ hơi quá. Cảm ơn anh, phần còn lại tôi tự lo liệu được, sếp cứ giải quyết việc của anh đi ạ, đừng để ý đến tôi."

Nói song Viên Viên cố nén nụ cười gượng gạo. Tại sao nghiệp hỏa anh gây ra hết lần này đến lần khác đều đổ lên đầu cô. Bất công, cô muốn tăng lương và bồi thường tổn thất.

Thành Hạo thấy cô khó sử như vậy cũng không tiếp tục chườm đá mà đứng dậy đi về phía Đoàn Thẩm Lạc.



Cô gái nhìn thấy sát khí của Thành Hạo cũng không khỏi run sợ, cô ta chưa từng nhìn thấy anh như vậy. Thành Hạo nhẹ nhàng dừng trước mặt cô ta mà mở lời:

"Những thứ cô làm hôm nay hãy nhớ kĩ. Viên Viên là nhân viên của tôi, chỉ mình tôi có thể bắt nạt. Cô lấy quyển gì mà sai bảo cô ấy? Triệu phu nhân? Cô mơ cũng quá đẹp rồi. Đoàn gia bao năm nay đều tốt chỉ là không hiểu sao lại sinh ra một đứa não tàn như cô. Cút."

Bọn họ chưa từng thấy Thành Hạo tức giận như lúc này. Cậu như thiếu điều muốn đốt luôn cái người tạo ra mớ hỗn độn này.

Đoàn Thẩm Lạc nghe vậy cũng cụp đuôi mà bỏ chạy lấy người. Cô ta biết chứ, nếu còn lưu lại không chỉ cô ta mất mặt mà ý tứ của Thành Hạo chính là không để Đoàn gia yên.

Thầy mọi chuyện vì mình mà thành ra như vậy, Viên Viên có chút có lỗi xen lẫn sự thương cho đôi chân nhỏ bé của cô. Có sẹo là không được đâu.

Chưa kịp để cô thích ứng tiếp, Thành Hạo đã nhấc bổng cô lên đưa vào phòng giám đốc kèm theo lời nói căn dặn Thế An:

"Đoàn gia mấy năm nay không có sóng gió."

Tần thế an cũng hiểu được ý tứ trong câu nói đó. Đoàn Thẩm Lạc cô ta não tàn thì thôi đi, giờ thì hay rồi, kéo cả Đoàn gia xuống nước.

Thành Hạo bế Viên Vien tới trước ghế sô pha trong phòng Giám đốc mà đặt xuống. Trong xuốt quãng đường di chuyển, Viên Viên như chết lặng tại chỗ mà không nói được lời nào, chỉ biết làm theo một cách đơ cứng, máy móc.

Một sự mát lạnh dưới chân làm cô tỉnh lại. Thành Hạo ấy vậy mà lại vừa chườm đá, vừa bôi thuốc cho cô.

Không khí có phần... ngượng ngùng và... hường phấn?

Tại sao cô lại nghĩ đến từ này? Cô bị điên rồi à? Viên Viên Không tự chủ được chửi bản thân trăm ngàn lần. Tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện yêu đương với xếp, điều cấm, điều cấm điều câm. Điều quan trọng phải nói ba lần.

Để xua tan đi không khí màu hường khá gượng gạo này, đột nhiên từ trong suy nghĩ Viên Viên buộc miệng:

"Sếp à, tôi bị bỏng trong giờ làm việc, cho công việc vậy có được xem là tay nạn lao dộng không! Có được công ty quyết toán tiền bồi thường lao động không?"

Thành Hạo đang bôi thuốc rất tỉ mỉ cũng phải cúi đầy lên mà trầm giọng:

"Không thấy đau sao mà còn nói vậy? Em không xót nhưng tôi xót. Chú ý bản thân chút tốt đi."

Không để cô kịp đáp lại, Thành Hạo lại tiếp tục cúi xuống cẩn thận mà bôi thuốc cho cô.

Tình hình này là sao? Cô đang muốn xóa tan cái không khí căng thẳng này cơ mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK