“Không có nói đâu. Là bí mật của hai chị em tớ. Mà nhanh lên, chị Viên Viên đang đợi chúng mình đấy.”
Biểu tình của Bảo Ngọc phấn khích vui vẻ Ngôn Vinh cũng cho qua, tính sổ với hai chị em sau vậy. Hai người cùng nhau đi ra ngoài, sách hành lý lên xe tiến tới biển.
———
Thành Hạo đứng một bên nhìn mặt trời của cậu tỏa sáng trong lòng liền dâng lên một khoảng yên bình đến lạ nhưng cậu laị có dự cảm chẳng lành sẽ đến.
Ở phía xa xa bãi biển rộng lớn Trình Côn và Tần Thế An nướng thịt cùng với gọt hoa quả. Hình ảnh của bọn họ như đôi vợ chồng trẻ vừa cưới nhau không lâu.
Một chiếc bàn ăn lắp ráp nhỏ nhanh chóng được Thành Hạo lấy ra từ cốp sau xe. Không lâu sau một chiếc bàn ăn đơn giản đã xuất hiện.
“Trình Côn, em ăn thử xem chín chưa?”
Tần Thế An tay cầm xiên thịt vừa nướng nóng hổi lên miệng thổi rồi đưa tới miệng Trình Côn.
Trình Côn nhìn hành động này khuôn mặt bày ra biểu cảm ghét bỏ nhưng cũng phải ăn một miếng khi nhìn thấy ánh mắt cún con chờ đợc khen của Tần Thế An.
Cậu vừa cắn một miếng chưa kịp nuốt xuống, người kia đã nhanh chóng dục cậu nhận xét:
“Thế nào? Có ngon không?”
Trình Côn liếc cậu một cái rồi nuốt xuống miếng thịt trong miệng trả lời:
“Cũng tạm. Hình như cho hơi nhiều bột ớt rồi. Có chút cay.”
Tần Thế An được khen như chú cún nhỏ vểnh tai quẫy đuôi đáp lại:
“Để anh làm phần riêng không cay nhá. Cái này có lẽ mải ngăm Trình Côn nên cho bột ớt hơi quá tay.”
Trình Côn lại liếc Tần Thế An một cái như thể nếu có cái lỗ ở đây cậu sẽ chôn sống Tần Thế An xuống đó để cậu không thể nói linh tinh được nữa.
Đôi gà bông đang chim chuột thì bị phá vỡ bởi giọng nói của Viên Viên:
“Thịt nướng thơm thật đấy. Hai người đúng là hợp ý nhau đó. Bao giờ cưới nhớ chừa cho tôi vài ngày để chuẩn bị quà mừng nhé. Nếu sớm quá tôi không kịp chuẩn bị gì đâu, đi tay không đấy.”
Tần Thế An nhìn Viên Viên cười tươi rói như đang rât vui vẻ trước câu nói đùa của cô. Cậu đưa cô một xiên thịt không khỏi bồi thêm:
“Cưới thì cũng dễ lắm nhưng tôi sợ ai đó không chịu. Tôi thì như nào cũng được chỉ đợi…”
Câu nói chưa kịp dứt đã bị Trình Côn cắt đứt. Cậu nhét miếng táo hình con thỏ vào miệng của Tần Thế An một cách thô bạo kèm theo tiếng nói cũng không mấy thân thiện. Có lẽ là ngại quá hoá giận:
“Anh im miệng đi. Nếu còn nói nữa thì…”
Chưa kịp để Trình Côn tức giận song, Tần Thế An nhanh chóng để miếng táo mình vừa cắn dở vào miệng Trình Côn kèm dỗ ngọt:
“Thôi nào thôi nào, là anh sai. Nhanh gọt hoa quả nào rồi chúng ta đi bơi nhé. Được không nào?”
Trình Côn như con mèo nhỏ tức giận nhưng cũng thôi không nói nữa, thở ra một hơi tiếp tục gọt táo.
Thành Hạo không biết từ bao giờ đã đứng sau Viên Viên. Cậu đặt tay lên vai cô hỏi nhỏ:
“Anh muốn nói chuyện với em một chút được không?”
Viên Viên thấy giọng Thành Hạo có chút hối lỗi? Cô không hiểu được nhưng cũng quay lại đồng ý:
“Được, chúng ta qua bàn kia nói chuyện nhé.”
Hai người rời đi trả bầu không khí gian bếp của vợ chồng mới cưới kia.
Viên Viên ngồi xuống ghế nghỉ mát. Thành Hạo ngồi bên cạnh cô dưới nền cát. Tay cậu nắm lấy tay cô thành thật mà xin lỗi:
“Anh xin lỗi em trước vì đã tự mình quyết định. Hôm nay bên phía Lục phu nhân có chuyển lời muốn mời em về nhà chính của họ để gặp mặt nhưng anh đã từ chối. Viên Viên có tin anh không?”
Viên Viên không đáp lời. Khuôn mặt cô trở nên suy tư có lẽ là do chuyện liên quan đến phía Lục phu nhân nên khiến cô có chút khựng lại.
Thành Hạo thấy cô không có biểu tình gì cậu cũng không thể đoán được tâm ý của cô nhanh chóng muốn biện bạch:
“Anh nghĩ em chưa nên xuất hiện trực diện lúc này. Bên đó nhà họ có chút rối rắm, đợi tình hình ổn định hoặc có cơ hội thì chúng ta mới đến gặp mặt được không?”
Viên Viên rời khỏi suy nghĩ của bản thân. Lúc này cô mới nhận ra sự khó sử của Thành Hạo.
Cô nhìn Thành Hạo mỉn cười:
“Em biết anh làm đều vì tốt cho em nên em khoing nghĩ bản thân sẽ giận nhưng em mong muốn Thành Hạo sẽ nói với em trước rồi sau đó đưa ra cho em lời khuyên chứ không phải tự quyết định. Em không yếu đuối đến thế anh biết mà đúng không?”
Ngữ điệu không mang ý giận lúc này Thành Hạo mới hạ được dây thần kinh đang căng cứng của mình:
“Cảm ơn em đã tin tưởng anh.”
Họ ngắm biển và nghe từng tiếng sóng. Tiểu Điềm đi dạo trên mặt biển, mọi người đều biết lúc này cô cần một sự yên tĩnh nên cũng không ai làm phiền chỉ lặng lẽ để ý cô. Họ sợ nếu lơ là thì từ đi giải toả sẽ khiến hai mạng người đều rời đi.