14.
Thoắt cái đã qua 3 năm
Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử lần thứ hai, còn những quan viên đỗ đạt từ ba năm trước cũng đã trở thành bậc lão thành trong triều.
Có Mạnh Thu và Trịnh Nhân Quân phụ trách, những người vào triều năm đó đều là người có hoài bão, hoặc là lo cho dân chúng, hoặc là uyên bác kinh sử, sau khi tôi luyện cũng xuất hiện một vài vị có tài trị thế.
Tuy nhiên, ta không để tất cả thế lực đều ở lại kinh thành, đặc biệt chọn lựa một số người ưu tú phái đi các thành trì lớn và những nơi biên cương hiểm yếu. Muốn giữ vững giang sơn, chỉ dựa vào những toan tính nơi triều đường hiển nhiên là chưa đủ.
Hoàng đệ cũng rất nỗ lực, dưới sự trợ giúp của Trịnh Nhân Quân và những người khác đã xây dựng được không ít trường học và y quán, mang lại lợi ích cho dân chúng, vừa được bá tánh yêu kính, vừa khiến các quan viên phải nhìn bằng con mắt khác. Mấy năm qua, hắn ta âm thầm thu phục được một nhóm quan viên, thế lực ngày càng lớn mạnh.
Năm nay hoàng đệ đã mười lăm tuổi, không còn là cậu bé yếu ớt cần ta che chở như xưa nữa, vóc dáng đã sớm cao hơn ta, khuôn mặt non nớt ngày nào giờ cũng trở nên cứng cỏi hơn, lúc mím môi ngồi trên Kim Loan điện nhìn xuống bá quan chúng thần, có vài phần uy nghiêm.
Tuy nhiên, theo tuổi tác hoàng đệ ngày càng lớn, tâm tư của Nhiếp chính vương bọn họ cũng dần dần nảy nở, gần đây Hoàng thái hậu có ý muốn gả cháu gái nhà mẹ đẻ cho hoàng đệ, đã nhiều lần mời ta vào cung dự tiệc, lần nào cũng dắt theo cháu gái bên cạnh.
Nhiếp chính vương và Đại tướng quân cũng không chịu kém cạnh, liên tục gửi thiếp mời cho ta. Vì vậy, ta bôn ba khắp nơi, từ hội hoa đào đến hội trăm hoa, gặp qua tất cả các tiểu thư tuổi cập kê của ba nhà.
Hoàng thái hậu dù sao cũng gần gũi với hoàng đệ hơn, từ lời nói của hoàng đệ, ta dường như ngửi ra ý tứ muốn của bà ta, vì vậy trong một buổi yến tiệc trong cung, ta liền khen ngợi: "Trong kinh thành, người tài giỏi về cầm kỳ thi họa rất nhiều, nhưng nếu nói đến người xuất sắc nhất, bản cung thấy vẫn là Dương Chiêu tiểu thư, cháu gái của Thái hậu nương nương."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt sắc bén của Nhiếp chính vương và Đại tướng quân liền liếc qua, đảo qua đảo lại trên mặt ta và Hoàng thái hậu.
Đại tướng quân cười nói: "Trưởng công chúa chẳng lẽ đã quên, trước đây người còn khen ngợi tiểu nữ Ngụy Lân có phong thái của vị hoàng hậu năm xưa sao?"
Ta che miệng cười: "Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất Ngụy tiểu thư, lại nói… chúng ta còn hẹn nhau lúc xuân về hoa nở sẽ cùng nhau đi du xuân, gần đây trời đẹp, không biết Đại tướng quân có nỡ lòng nào cho tiểu nữ ra ngoài không?"
"Đại tướng quân chỉ hận không thể để Trưởng công chúa ngày nào cũng dẫn Tiểu Lân ra ngoài thôi?" Nhiếp chính vương cười nhạt, "Du xuân không nhất thiết chỉ có hai người, Bản vương nhớ năm nào tiên hoàng từng ngợi ca lâm viên Lạc Châu cảnh sắc hữu tình, đẹp tựa tranh họa. Lại chỉ mất nửa ngày đường, chi bằng ta tổ chức luôn buổi săn xuân ở đó?"
Muốn đi săn b.ắ.n mùa xuân? Ta chợt nảy ra một ý tưởng:
"Như vậy liền cho phép các quan viên đều dẫn theo gia quyến cùng đi, cũng để bản cung làm quen một chút."
Hoàng thái hậu ngồi trên cao, cười đến mức phấn trên mặt cũng rơi xuống, có lẽ là cảm thấy chúng ta rất hiểu ý bà ta: "Như vậy, liền đến Lạc viên đi."
Nửa tháng sau, một đoàn người rầm rộ xuất phát từ hoàng cung.
Ta đã chuyển ra khỏi hoàng cung từ ba năm trước, dọn vào phủ công chúa, bởi vậy không đi cùng với đoàn xe của hoàng đệ, mà là ngồi trên xe ngựa chậm rãi đi theo phía sau mười trượng.
Người cùng đi với ta đương nhiên là Hàn Thủy.
Kể từ sau đêm đó ở Nhuyễn Ngọc Các, khi hắn ta đẩy ta ra, những năm qua ta chưa từng từ bỏ ý định đẩy ngã hắn ta thêm lần nữa. Chỉ là người này rất cố chấp, chuyện đã quyết định thì dù thế nào cũng không chịu thay đổi, ta nỗ lực ba năm, hắn ta cũng chỉ bằng lòng để ta nắm tay mà thôi, hơn nữa còn phải là lúc hắn ta giả làm nam sủng của ta. Vì chuyện này mà ta thường xuyên tức giận, sao đột nhiên lại không còn bá đạo như lúc gặp lại ta nữa chứ?!
Người xưa có câu "nước chảy đá mòn", ta rất tin tưởng điều này.
Trong xe ngựa rất rộng rãi, dù có cả ta và Hàn Thủy thì vẫn còn rất trống trải. Hắn vừa lên xe đã ngồi vào góc xa ta nhất, còn ta ôm chiếc gối thêu tua rua, nhàn rỗi ngắm nghía hoa văn trên đó, đồng thời len lén đưa mắt nhìn hắn.
Hàn Thủy không thích nói chuyện, cho nên luôn là ta chủ động bắt chuyện.
"Rõ ràng đã là tháng ba rồi, sao vẫn cảm thấy lạnh thế nhỉ?" Ta lẩm bẩm.
"Người luyện võ thì không thấy lạnh."
... Hứ, vẫn lạnh lùng phũ phàng như ngày nào. Ta kiên trì với nguyên tắc " Ngươi cứ việc dỡ đài của ta, ta cứ việc tự mình xây lại. ", tiếp tục kiên trì: "Ồ, thì ra là ta quên mang áo choàng rồi."
"..."
"Hàn Thủy, ta lạnh."
Hàn Thủy lạnh nhạt liếc ta một cái, đưa tay muốn cởi ngoại bào của mình.
Giả vờ, tiếp tục giả vờ!
Ta hận sắt không thành thép: "Huynh đưa áo choàng cho ta, để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?" Chiếc áo choàng này không phải là lễ phục của Trưởng công chúa.
Hàn Thủy hơi ngồi thẳng dậy, cảnh giác hỏi: "Vậy nàng muốn thế nào?"
^^
Đây chẳng phải là đang hỏi trúng điểm mấu chốt sao?
Ta bước qua chiếc bàn trà nhỏ trong xe ngựa, gạt hết những thứ vướng víu sang một bên, nhào thẳng vào lòng Hàn Thủy, còn nắm lấy hai tay hắn ôm chặt lấy eo ta, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại, dựa vào người hắn: "Như vầy mới đúng."
Hàn Thủy: "..."
Một lúc lâu sau, hắn ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Chẳng lẽ làm thế này là ra thể thống sao?"
Ta dứt khoát giở thói vô lại, không thèm để ý đến hắn nữa.
Nhưng mà cuối cùng Hàn Thủy vẫn không hề động đậy, có lẽ là do nhìn thấy quầng thâm dưới mắt ta.
Vì chuyện săn b.ắ.n mùa xuân lần này, dạo gần đây ta có hơi vất vả.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta, ấm áp vô cùng, ta liền cọ cọ vào lòng bàn tay hắn ta, ôm chặt cánh tay đang vòng quanh eo mình.
Lúc ta tỉnh lại, vẫn đang nằm trong lòng Hàn Thủy.
Không biết ta đã ngủ bao lâu, hắn ta thế mà vẫn không hề nhúc nhích.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Ánh chiều tà theo khe hở của rèm cửa sổ bị gió thổi tung bay vào trong, những đốm sáng li ti chiếu lên khuôn mặt hắn ta, tạo thành những mảng sáng tối đan xen, rõ ràng là hàng mi dày của hắn ta, nhưng lại không thể nào vượt qua được sống mũi cao thẳng.
Tay ta không biết từ lúc nào đã đan vào tay hắn ta.
Nhẹ nhàng ma sát vết chai mỏng trên lòng bàn tay hắn ta, cảm giác thô ráp nơi đầu ngón tay giống như đang cào vào tim ta, mặt ta bỗng nhiên nóng lên.
Lợi dụng lúc Hàn Thủy vẫn còn nhắm mắt, ta nhón chân hôn nhẹ lên má hắn một cái.
Sau đó... Bắt gặp ngay đôi mắt đen láy của hắn.
"Huynh không ngủ sao?" Ta cười gượng gạo.
Hắn như đang cố kìm nén điều gì đó, nghiến răng nói: "Nàng cứ trằn trọc như vậy, sao ta ngủ được chứ?"
Cơ thể hắn nóng lên, cho dù cách một lớp áo xuân, ta vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ bất thường trên da thịt hắn, lời hắn nói khiến ta cũng thấy ngượng ngùng, bèn không hỏi thêm nữa, chỉ vùi mặt vào hõm cổ hắn: "Vậy ta không nhúc nhích nữa."
Hàn Thủy im lặng vén rèm cửa bên phía bờ sông lên, để mặc cho gió lạnh thổi vào trong xe ngựa, ta cũng khó có lúc ngoan ngoãn như vậy, rúc trong lòng hắn ta không quậy phá nữa, cho dù thật sự có hơi lạnh, cũng không dám nhắc đến chuyện buông rèm cửa xuống.
Nhất thời, cả hai đều im lặng.
Chỉ nghe thấy tiếng suối chảy róc ràng bên ngoài cửa sổ, tiếng chim hót líu lo, ngay cả tiếng gió và rèm cửa va vào nhau cũng trở nên dịu dàng, giống như tâm tư xao động của ta.