3.
Ta mượn cớ đi lễ chùa, rời khỏi hoàng cung, đến Thiên Âm tự, gặp Hàn Thủy.
Hắn là đứa trẻ ta tình cờ gặp được lúc còn nhỏ, khi còn sống ở Thiên Âm tự.
Lúc đó, hắn bất tỉnh nằm bên đường, ta nhất quyết muốn cứu hắn, bèn đưa hắn đến chỗ vị tiền bối dùng độc.
Tiền bối bắt mạch cho hắn, có chút kinh ngạc, lại sờ sờ xương cốt của hắn: "Không ngờ lại là người tập võ."
"Một đứa trẻ nhỏ như vậy, cha mẹ hắn ta sao nỡ lòng nào..." Ta nói được một nửa thì dừng lại, nhớ đến những câu chuyện giang hồ mà tiền bối từng kể cho ta nghe.
Có rất nhiều đứa trẻ vừa sinh ra đã bị cha mẹ bán đi, đưa vào những tổ chức bí mật, dùng những thủ đoạn tàn khốc nhất để huấn luyện, mười mấy năm sau, những đứa trẻ sống sót, chính là những cỗ máy g.i.ế.c người hoàn hảo nhất.
Lúc đó, ta vẫn còn là một kẻ ngốc nghếch chưa trải sự đời, liền nói: "Tiền bối hãy cứu hắn ta tỉnh lại đi, cho dù hắn ta có phải loại người đó hay không, từ nay về sau, hắn ta chỉ cần sống cho bản thân mình là được."
Sau khi ta nói xong câu đó, tiền bối bỗng nhiên cười lớn.
Ta chưa từng thấy bà ấy cười vui vẻ như vậy bao giờ, đến nỗi nước mắt cũng trào ra: "Lý Trường An, chỉ bằng câu nói đùa vừa rồi của con, ta bằng lòng chữa khỏi cho nó, đảm bảo nó sẽ sống, không chỉ chữa khỏi, ta còn muốn truyền thụ võ công cho nó, để tu vi của nó càng thêm tinh tiến."
Đây là muốn nhận đồ đệ rồi.
Ta biết muốn được tiền bối nhận làm đồ đệ là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng vẫn bị nụ cười của bà ấy khiến cho luống cuống tay chân. Ta đỏ mặt tía tai: "Con... con nói sai gì sao ạ?"
"Tiền bối..." Ta vừa định lên tiếng, thì Hàn Thủy tỉnh lại.
Giây phút mở mắt ra, hắn bỗng nhiên bật dậy, ánh mắt sắc bén lướt qua ta và tiền bối, nhận ra ta là kẻ dễ bắt nạt nhất, lập tức tung chiêu, nhắm thẳng vào cổ họng ta, kéo ta đến trước mặt, chắn trước người hắn.
Mắt tiền bối sáng lên, vỗ tay tán thưởng: "Tốt!"
Khoảnh khắc đó, tuy ta không nhìn thấy Hàn Thủy, nhưng vẫn cảm nhận được sự khó hiểu trong lòng hắn.
Tiền bối thấy hắn ngẩn người, liền nói: "Nhưng mà động tác vừa rồi của con vẫn chưa đủ nhanh nhẹn, con xem này, nếu như ta tấn công vào mạng sườn bên phải của con, chẳng phải là con không thể bắt được con bé này sao? Động tác này cần phải sửa đổi lại, hay là để ta thị phạm cho con xem một lần nhé?"
... Ta cũng thấy khó hiểu.
Nhưng mà, Hàn Thủy cuối cùng vẫn ở lại Thiên Âm tự.
Hắn là người biết nhìn xa trông rộng, biết tiền bối có thể chữa khỏi vết thương cho mình, nên đã đồng ý ở lại. Chỉ là hắn không muốn nói cho chúng ta biết thân thế, chỉ nói tên của mình.
Nhưng ta và tiền bối đều không để tâm.
Mỗi người đều có bí mật riêng của mình.
Ba chúng ta, một người là công chúa kim chi ngọc diệp nhưng ốm yếu bệnh tật, một người là cao thủ giang hồ dùng độc xuất thần, thân phận bí ẩn, một người là thiếu niên lang thang lạnh lùng, thiên phú dị bẩm, nhưng lại sống với nhau vô cùng hòa thuận.
Ít nhất thì lúc đó ta đã nghĩ như vậy.
Mấy năm ở Thiên Âm tự, kỳ thực ta sống rất vui vẻ.
Ban ngày, ta dạy Hàn Thủy đọc sách viết chữ, buổi tối, tiền bối dạy chúng ta dùng độc và võ công.
Tiền bối dạy cho Hàn Thủy, đều là những chiêu thức g.i.ế.c người hữu dụng nhất.
Bà ấy nói đó là những thứ mà Hàn Thủy đã được học từ nhỏ, không thể quên đi căn bản.
Nhưng ta luôn cảm thấy ánh mắt của bà ấy lúc nói ra những lời này mang theo ý cười trêu chọc.
Thỉnh thoảng ta lại đánh nhau với Hàn Thủy một trận, nhưng kết quả thường là thua nhiều hơn thắng, không chỉ mất mặt, mà còn bị tiền bối cười nhạo.
Hàn Thủy quả thực là một thiên tài võ học với khung xương kinh người, vào mùa xuân năm thứ ba sau khi ta gặp hắn, hắn bỗng nhiên lớn phổng phao, cũng từ đó về sau, ta không thể nào đánh thắng hắn được nữa.
Nhưng tiền bối thường dạy bảo chúng ta, hai người giao đấu, không nhất thiết phải dựa vào võ công cao thấp để phân thắng bại, mà phải tìm ra điểm yếu của đối phương để tấn công, như vậy mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất trong chiến đấu.
Ta ghi nhớ lời dạy bảo của tiền bối, cuối cùng sau hai tháng, cũng đã tìm ra được một điểm yếu chí mạng của Hàn Thủy.
Ta còn nhớ rất rõ, đó là một buổi trưa.
Tiền bối sau khi dùng bữa xong, liền đi nghỉ trưa như thường lệ.
Còn ta lại tràn đầy tinh thần, lôi kéo Hàn Thủy luyện võ cùng.
Ta bàn bạc với hắn, hắn chỉ được phép phòng thủ, không được tấn công.
Động tác của ta kỳ thực đã rất nhanh rồi, nhưng hắn luôn nhanh hơn ta một bước, cho dù ta ra tay từ hướng nào, hắn đều có thể đoán trước được, sau đó né tránh trước. Đánh mãi đánh mãi, trong lòng ta dâng lên một cỗ tức giận, rõ ràng là so với việc đánh không lại, thì đánh không trúng còn khiến người ta tức giận hơn!
^^
Ta bực bội nằm vật ra đất, ôm mặt làm nũng: "Không đánh nữa, không đánh nữa!!!"
Hắn có chút luống cuống, đứng ngây người tại chỗ hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay về phía ta.
Không biết tại sao, ta đưa tay ra nắm lấy tay hắn, nhưng lại không phải nắm lấy tay hắn, mà là nhẹ nhàng cào cào hai cái trên eo hắn.
Chỉ nghe thấy tiếng hắn khẽ rên một tiếng, lập tức khuỵu gối quỳ xuống.
Ta: "..."
Hắn ngã nhào lên người ta.
Nặng quá.
"Ngươi... ngươi không sao chứ?"
Ta xấu hổ, vặn vẹo người muốn đứng dậy, nhưng lại bị hắn đè chặt, không thể động đậy.
Hơi thở của hắn phả vào tai ta, nặng nề, dồn dập.
"Đứng... đứng dậy mau..." Ta có chút hoảng loạn, lại muốn cào hắn, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy tay: "Đừng nhúc nhích..."
Giọng nói của hắn khàn đặc, đôi môi áp sát vào tai ta, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ ta, ta không nhìn thấy mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt lấy tay ta của hắn nóng hừng hực.
Có lẽ là vì ánh nắng quá chói chang, trời quang mây tạnh.
Buổi trưa hôm đó, cây cối trong sân không hề lay động.
Cho nên ta có thể nghe thấy, nhịp tim của hắn đập nhanh như trống dồn.
Trái tim ta cũng theo đó mà hỗn loạn