15.
Lúc ta chậm rãi đến Lạc viên, Hoàng thái hậu đã kéo hoàng đệ nói chuyện suốt nửa canh giờ. Nội thị đến bẩm báo, nói là hoàng đệ căn dặn, ta vừa đến lập tức phải mau chóng đi tìm hắn.
Ta ngồi kiệu đi về phía đình nghỉ mát giữa hồ nơi hoàng đệ đang ở, từ xa đã nhìn thấy hắn ta đang đứng quay lưng về phía ta nói chuyện với Hoàng thái hậu, trên môi mang theo nụ cười khách sáo xa cách.
Có lẽ người già cả đều hay dài dòng, ta nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt hoàng đệ. Nhưng hắn ta đã sớm học được cách che giấu cảm xúc, trên mặt không lộ ra chút nào, ứng đối rất khéo léo.
Rõ ràng vẫn chỉ là một thiếu niên mới lớn, nhưng cử chỉ động tác đều toát lên phong thái đế vương, Dương Chiêu đứng bên cạnh Hoàng thái hậu cũng không thể nào rời mắt khỏi hắn ta.
"Chiêu nhi rất thích đọc sách sử, lần này ra ngoài nên trò chuyện với Hoàng thượng nhiều hơn." Hoàng thái hậu vừa nói vừa vuốt ve tay Dương Chiêu, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi hoàng đệ, "Hoàng thượng có đồng ý không?"
Hoàng đệ gật đầu đáp ứng, ra vẻ như vừa mới phát hiện ra ta: "Hoàng tỷ, thật trùng hợp, tỷ cũng đến đình giữa hồ ngắm cảnh sao?"
Ta mỉm cười để hắn đỡ ta xuống kiệu: "Ban đêm gió lạnh, bản cung đến khuyên Hoàng thượng khoác thêm áo, đừng chỉ mải vui vẻ trò chuyện với mỹ nhân mà bị cảm lạnh."
Nghe ta nói vậy, Dương Chiêu đỏ mặt trốn sau lưng Hoàng thái hậu, không dám tiếp tục nói chuyện với hoàng đệ nữa, còn Hoàng thái hậu thì hài lòng liếc nhìn ta một cái: "Trưởng công chúa nói đúng, Hoàng thượng và Chiêu nhi, nói chuyện rất hợp nhau."
Ta ước chừng thời gian cũng đã gần đủ, liền lấy từ trong túi thơm ra một miếng ngọc bội hình đôi cá đưa cho Dương Chiêu, lớn tiếng nói: "Lần trước gặp muội đã rất mến, hôm trước vừa được tặng đôi ngọc bội hình cá này, thấy rất hợp với muội, liền tặng cho muội vậy."
Dương Chiêu nhìn thấy miếng ngọc bội, hai mắt sáng lên, vui mừng khôn xiết, hai tay nhận lấy, hận sao không thể lập tức đeo lên ngay. Còn hoàng đệ thì lén lút trừng mắt nhìn ta một cái, kéo kéo miếng ngọc bội hình hai con cá trên eo, xoay người sang một bên, nửa người ẩn mình trong bóng nến.
Lúc này lại còn giận dỗi sao? Ta thầm cười nhạo, cũng được, hắn ta cũng chỉ có thể làm nũng với ta, tỷ tỷ của hắn ta thôi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta, không lâu sau khi Dương Chiêu nhận ngọc bội, Ngụy Hổ mang theo con gái Ngụy Lân đến, hắn trừng mắt nhìn, đánh giá Dương Chiêu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó tặc lưỡi một tiếng rõ to: "Cũng chỉ có vậy!"
Mặt Dương Chiêu lúc đỏ lúc trắng, hai mắt rưng rưng, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía hoàng đệ.
Thấy hoàng đệ không có phản ứng, ta ở bên cạnh nhéo hắn ta một cái, hắn ta lúc này mới ho khan hai tiếng nói: "Đại tướng quân thích nữ tử mạnh mẽ, trẫm lại thích nữ tử dịu dàng."
Lời này vừa nói ra, Dương Chiêu lập tức thỏa mãn, kích động đến mức suýt chút nữa không khống chế được khóe miệng đang cong lên.
Ta cũng thỏa mãn, làn sóng thù hận này đã được khơi dậy rồi.
Vài ngày sau, hoàng đệ đều cùng Hoàng thái hậu đi tham quan phong cảnh trong vườn, đối với những cô nương do Ngụy Hổ và Nhiếp chính vương mang đến tuy rất ôn hòa, nhưng lại không hề gần gũi bằng Dương Chiêu.
Tâm trạng Hoàng thái hậu rất tốt, sáng sớm một ngày nọ, bà ta đề nghị mọi người cùng nhau leo núi, đến "nơi năm xưa tiên hoàng và tiên hoàng hậu bén duyên".
Đây là đã dốc hết vốn liếng rồi, không tiếc tự khơi lại vết sẹo của bản thân chỉ để tác thành cho hoàng đệ và Dương Chiêu.
Nên biết, tiên hoàng hậu vốn là mẫu hậu ruột của ta. Dù bà mất không lâu sau khi sinh hạ hoàng đệ, phụ hoàng vẫn một lòng thương nhớ. Người đau buồn đến mức nửa tháng liền không màng chính sự, rồi lâm trọng bệnh, suốt cả năm trời không hề đặt chân đến hậu cung. Chuyện này đã chặn đứng hoàn toàn mọi cơ hội của nhà họ Dương, vốn định dựa vào công "dưỡng dục" hoàng đệ mà thâu tóm ngôi vị Hoàng thái hậu.
Nhiếp chính vương và Ngụy Hổ đều tỏ ra đặc biệt hứng thú với đề nghị này, lần lượt ra lệnh cho người mang áo choàng đến để chống lại sương gió trên đỉnh núi, còn hoàng đệ thì cởi áo choàng lông cáo trên người xuống, ân cần khoác lên cho ta: "Hoàng tỷ cẩn thận kẻo cảm lạnh."
Ta yên tâm nhận lấy, cũng không cho người lấy thêm áo choàng cho hắn ta.
Nữ tì của Hoàng thái hậu đi lấy áo choàng, một lúc sau lại tay không trở về: "Hoàng thái hậu nương nương thứ tội, áo choàng của người... biến mất rồi!"
Hoàng thái hậu đang định nổi giận, lại bị Ngụy Hổ cướp lời: "Lên núi quan trọng hơn, nếu như Thái hậu nương nương không chê, tiểu nữ nhà vi thần có một chiếc áo choàng lông chồn đen, vốn định dâng tặng cho người, chi bằng hôm nay nhân dịp này, mời người thử xem có vừa ý không."
Ngụy Hổ hiếm khi nào lại khách sáo với Hoàng thái hậu như vậy, Hoàng thái hậu cảm thấy rất có mặt mũi, bèn thuận theo hắn ta nói: "Như vậy thì tốt quá, mang lên đây cho bổn cung xem."
"Vâng."
Nhìn thấy Hoàng thái hậu đắc ý như vậy, ta không khỏi lùi về sau nửa bước, nhường vị trí dẫn đầu cho bà ta, cứ cười đi, nào biết được nụ cười tự mãn này, còn có thể duy trì được bao lâu?
Ngọn núi trong vườn vốn không cao, mọi người vừa đi vừa ngắm cảnh, cũng chỉ mất khoảng nửa canh giờ là đã lên đến đỉnh.
Hoàng thái hậu nắm tay Dương Chiêu, chỉ vào đình bát giác không xa, cười nói: "Mọi người xem kìa, đó chính là Triếp Chi đình do tiên hoàng tự tay đề bút."
Triếp Chi đình. Năm đó, mẫu hậu vì phụ hoàng mà bẻ một cành hoa đào tháng tư ở nơi đây, từ đó mà có tên gọi này.
Hoàng thái hậu có lẽ cũng nhớ đến chuyện cũ, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, đẩy Dương Chiêu một cái, nói: "Chiêu nhi, đi bẻ một cành hoa đào đến đây, Hoàng thượng có một chiếc bình ngọc trắng, cắm hoa đào vào đẹp nhất."
Dương Chiêu vâng lời đi ngay.
Phía sau Ngụy Hổ, Ngụy Lân tức giận dậm chân, bị Ngụy Hổ trừng mắt một cái liền ngoan ngoãn im lặng.
Dương Chiêu giả vờ ngây thơ lựa chọn cành hoa trong rừng đào, còn ta liếc mắt nhìn thấy trong rừng cây không xa có bóng chim bay lên.
Trong lòng thầm đếm.
Một... hai... ba.
"Gào!!!"
Trong nháy mắt, từ trong rừng cây phía sau mọi người vang lên tiếng gầm giận dữ của mãnh thú, làm cho những giọt sương trên lá cũng phải rơi xuống.
^^
Hàn Thủy đứng bên cạnh ta, muốn dẫn ta lùi về phía sau, ta nhẹ nhàng giãy ra, giả vờ hoảng sợ kéo hoàng đệ lùi về sau vài bước, sau đó ôm n.g.ự.c ngã vào lòng hắn ta.
Lúc này, mọi người đã vô thức lùi xa khỏi Hoàng thái hậu đến mười trượng.
Hoàng thái hậu nghe thấy tiếng gầm gừ kinh hãi quay đầu lại, liền thấy một con hổ trắng hung dữ từ trong rừng lao ra, há hàm răng nanh nhe nhọn, mang theo mùi m.á.u tanh xông thẳng về phía bà ta.
Cảnh tượng này, cho dù là ta cũng có chút run sợ, huống chi là Hoàng thái hậu được nuông chiều từ nhỏ? Nhìn thấy bà ta sợ hãi đến mức không nói nên lời, sắc mặt trắng bệch, đứng trơ ra đó, trơ mắt nhìn con hổ dữ lao về phía mình, không thể động đậy.
Mấy tên thái giám bên cạnh Hoàng thái hậu sợ đến mức tè ra quần, kẻ nào còn chạy được thì đã sớm bỏ chạy tán loạn, kẻ nhát gan thì ngồi bệt xuống đất, chỉ biết trốn sau lưng bà ta, nào còn ai nhớ đến bà ta là nữ nhân tôn quý nhất Đại Hạ?
Sư phụ từng nói, hoa dẫu đẹp đến đâu cũng không sánh bằng vẻ đẹp kiều diễm do m.á.u tươi vẽ nên.
Ta thờ ơ nhìn Hoàng thái hậu ở phía dưới bị con hổ dữ cắn xé, vết m.á.u loang lổ nhuộm đỏ thảm cỏ xanh mướt, tựa như bức tranh thủy mặc phóng khoáng của bậc danh họa.
Thật đẹp.
Nghe nói Đại tướng quân từng bắt được một con mãnh thú ở Mạc Bắc, sau khi được huấn luyện có thể phân biệt được mùi của những người khác nhau, hôm nay gặp được, quả nhiên là bất phàm.
Mãnh thú săn mồi, thông thường đều cắn đứt cổ họng trước, không biết tại sao con hổ này lại giống như phát điên, chỉ biết cắn xé, hoàn toàn không theo quy tắc nào cả.
Chừng một nén nhang sau, tiếng kêu thảm thiết của Hoàng thái hậu dần dần yếu ớt, mà những thị vệ đi theo bà ta lên núi cũng bị người của Nhiếp chính vương giải quyết sạch sẽ.
Con hổ dữ cắn nát nửa đầu của Hoàng thái hậu, bỗng nghe thấy trong rừng cây vang lên tiếng huýt sáo kỳ quái, nó liền vung chiếc đuôi cứng như sắt, xoay mình một cái, chui vào rừng cây, biến mất không thấy bóng dáng.
Trên đỉnh núi gió lớn, chẳng mấy chốc đã thổi bay đi mùi m.á.u tanh, m.á.u của Hoàng thái hậu cũng thấm vào trong đất, không còn đỏ tươi như ban đầu.
Cứ như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy.
Hoàng thái hậu tự cho mình là bọ ngựa rình ve sầu, muốn độc chiếm hoàng quyền, nào ngờ lại có chim sẻ rình sau lưng, tính mạng của bà ta mới chính là vật tế thực sự cho chuyến săn xuân này.
Lão thái bà này ở trong cung quá lâu, chỉ biết sử dụng những thủ đoạn thâm độc chốn hậu cung, muốn g.i.ế.c người cũng chỉ là hạ độc, dùng gậy đánh chế./t, sao có thể ngờ được lại có người dùng cách thức tàn bạo như vậy để đối phó với mình? Chẳng qua là bà ta sống quá lâu, đắc ý vênh váo, quên mất nhân tính, bất kể là ai, đều đã chán ghét bà ta đến tận xương tủy rồi.
Nhà họ Dương không còn Hoàng thái hậu thì đã sao, chẳng lẽ không còn nữ nhi nào khác để đưa vào cung hay sao? Chẳng qua cũng chỉ là muốn bảo toàn phú quý cho cả nhà mà thôi.
Nhiếp chính vương tự mình đi nhắm mắt cho t.h.i t.h.ể không còn nguyên vẹn của Hoàng thái hậu, sau đó vẻ mặt nghi hoặc đứng dậy nói: "Mới lên núi một lát, sao lại không thấy Hoàng thái hậu đâu nữa?"
Ta mỉm cười nói: "Có lẽ là đến Triếp Chi đình bên kia để tưởng nhớ người xưa, buổi sáng đường trơn trượt, nhất thời sơ sẩy bị ngã cũng là chuyện thường tình."
"Mặc dù là ngự uyển hoàng gia, nhưng dù sao cũng đã lâu không mở cửa, trong rừng khó tránh khỏi có rắn rết, thú hoang, mà chúng ta lại có nữ quyến ở đây, ngộ nhỡ bị thương thì không hay." Đại tướng quân nheo mắt đề nghị, "Phía bên kia ngọn núi là bãi săn, nuôi rất nhiều chim thú quý hiếm, bản tướng quân dẫn mọi người qua đó xem thử thế nào?"
Lúc này, hoàng đệ rốt cuộc cũng lên tiếng, run rẩy nói: "Đa tạ Đại tướng quân có lòng, chỉ là trẫm cảm thấy hơi lạnh... Muốn về nghỉ ngơi trước."
Trước khi lên núi, hắn ta đã đưa áo choàng cho ta, cảm thấy lạnh cũng là chuyện thường. Ta đưa tay sờ trán hắn ta một cái, quay người nói với Ngụy Hổ: "Đa tạ Đại tướng quân có lòng tốt, chỉ là Hoàng thượng từ trước đến nay thân thể yếu ớt, hôm nay lại bị gió thổi trên đỉnh núi, e là không ổn, bản cung sẽ cùng Hoàng thượng đến chỗ thái y xem sao."
Ngụy Hổ cũng không để ý, ngược lại còn có vẻ vui mừng hơn, phất tay nói: "Không sao, Hoàng thượng cứ đi nghỉ ngơi trước đi, ta cùng Nhiếp chính vương đi là được."
Nhìn bọn họ dẫn theo một đoàn người rầm rộ xuống núi, ta quay đầu nhìn về phía rừng đào.
Hàn Thủy không cần ta phải nói gì thêm, chỉ vài động tác đã tóm gọn Dương Chiêu đang trốn trong rừng, lôi ra trước mặt ta.