4.
Khi Hàn Thủy rốt cục cũng gượng người lăn xuống khỏi người ta, mặt cả hai đã đỏ bừng như gấc chín.
Hắn nằm dài trên đất, hít thở sâu, điều hòa hơi thở, còn ta lại nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt sâu thẳm như đầm nước kia dâng lên một tia gợn sóng.
Gương mặt nghiêng nghiêng của hắn đẹp đến nao lòng, sống mũi cao thẳng, xương hàm đã hiện rõ nét góc cạnh của nam nhân, trên cằm lún phún một chút râu xanh.
Trong lòng ta chợt dâng lên một sự thôi thúc.
Ta muốn hỏi hắn, huynh có bằng lòng cùng ta … chôn cất tại phần mộ tổ tiên nhà ta hay không?
Nhưng lời đến bên miệng lại rẽ sang một hướng khác: "Huynh sợ nhột sao?"
Hàn Thủy cứng người trong giây lát, sau đó khẽ gật đầu: "Đừng nói với sư phụ."
Hình như ta đã phát hiện ra điểm yếu chí mạng của Hàn Thủy rồi.
Vẻ mặt lúng túng của hắn đáng yêu quá đỗi, ta nhích lại gần, cắn nhẹ một cái lên tai hắn.
Hắn không động đậy, dường như đã bình tĩnh lại, chỉ nói: "Ta sẽ cắn lại."
Ta không biết đây có phải là động lòng bởi sắc đẹp hay không, nhưng rung động thời niên thiếu, vốn dĩ chẳng cần lý do, và... cũng thật sự chẳng đáng giá một xu trước hiện thực phũ phàng.
Bánh xe thời gian chưa bao giờ ngừng quay, nhịp tim lỡ mất nửa nhịp vào buổi trưa hôm đó …nhanh chóng bị vứt lại phía sau dòng đời tấp nập.
Cuối cùng, ta vẫn không hỏi hắn có muốn cùng chôn cất tại phần mộ tổ tiên nhà ta hay không, đôi mắt hắn cũng không còn gợn sóng vì ta nữa.
Có lẽ gánh nặng trên vai mỗi chúng ta đều quá nặng nề.
Tuy sống ở bên ngoài, nhưng tin tức trong cung vẫn liên tục được truyền đến từ chỗ thị vệ của phụ hoàng, là phụ hoàng cố ý sắp đặt hay là do người khác tự ý tiết lộ, ta cũng không rõ.
Chỉ là ta dần dần hiểu ra nguyên nhân khiến tiền bối hôm đó bật cười đến rơi lệ.
Tin tức phụ hoàng băng hà truyền đến Thiên Âm tự khi ta và Hàn Thủy đang cùng nhau nhặt rau.
Tiền bối nói bà muốn trổ tài làm món canh "Giao Long quá hải" mà năm xưa bà đã lén ăn vụng trong ngự thiện phòng cho chúng ta nếm thử.
"Các con tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi món canh đó ngon đến mức nào đâu!" Tiền bối đắc ý nói.
Hàn Thủy mặt không cảm xúc dội gáo nước lạnh: "Sao mà bà có thể tưởng tượng được?"
Tiền bối: "..." Không nói chuyện thì con chế./t chắc sao?
^^
Hai người lại sắp sửa cãi nhau.
Ta ngồi bên cạnh, cầm lấy một đĩa hạt dưa.
Đột nhiên, tiền bối nhìn ra cửa, cau mày vẻ chán ghét, sau đó nhón chân lùi về phòng, đóng sầm cửa lại: "Lý Trường An, ta không tiễn."
Ta khó hiểu quay đầu lại, liền nhìn thấy thánh chỉ màu vàng rực rỡ trong tay một tên thái giám.
"Hoàng thượng băng hà, sắc phong Lý Trường An làm Hộ quốc công chúa, lập tức hồi cung, phò tá tân đế..."
Kết cục này, ta đã sớm đoán được.
Phụ hoàng con nối dõi đứt đoạn, dưới gối chỉ có ta và hoàng đệ là hai người con. Trong hoàng cung đầy rẫy nguy hiểm, phụ hoàng có thể bảo toàn được một trong hai chúng ta đã là không dễ dàng, hơn nữa hoàng tử rời khỏi hoàng cung là chuyện chưa từng có tiền lệ, người chỉ có thể đưa ta ra ngoài cung.
Tin tức về triều chính và các vị đại thần được gửi đến hàng tháng, vị tiền bối vừa bí ẩn khó lường lại đối xử rất tốt với ta, cơ thể ta vừa đến Thiên Âm tự liền khỏe mạnh, tất cả những điều này đều là tấm lưới mà phụ hoàng đã dày công sắp đặt.
Cả đời này của ta, chỉ có quyết định cứu Hàn Thủy vào đêm mưa hôm đó là do chính ta tự mình đưa ra.
Ta quỳ xuống nhận thánh chỉ.
Còn Hàn Thủy vẫn đứng yên tại chỗ, mặt không cảm xúc nhìn tất cả những chuyện này.
"Trưởng công chúa, thời gian gấp rút, chúng ta lên đường thôi?"
Tên thái giám cười gượng gạo, trong mắt không hề có chút kính sợ, có lẽ là do một Trưởng công chúa ốm yếu bệnh tật cùng với một tân đế nhỏ tuổi yếu ớt, tổ hợp này thật sự khiến người ta không thể nào trông chờ được, cho nên ngay cả một tên thái giám nho nhỏ cũng dám giẫm đạp lên ta.
Ta mỉm cười, đưa tay về phía Hàn Thủy.
Hàn Thủy rút từ bên hông ra một thanh chủy thủ, ném cho ta.
"Nào, nhắc lại những lời ngươi vừa nói xem." Lưỡi chủy thủ đen nhánh kề sát cổ họng tên thái giám, ta thản nhiên rạch một đường trên da hắn.
Tên thái giám lập tức toát mồ hôi hột, mặc kệ vết m.á.u đang rỉ ra trên cổ, vội vàng quỳ rạp xuống đất trước mặt ta, hô to: "Nô tài... cung nghênh Trưởng công chúa hồi cung!!!"
Hôm đó, ta ngồi trong cỗ xe ngựa không quá rộng rãi, vén rèm nhìn về phía ngọn núi mà tiền bối đang ở.
Một bóng hình màu đen tuyền đứng sừng sững trên đỉnh núi, mái tóc đen bay phất phơ trong gió, cho đến khi ngọn núi khuất xa dần trong tầm mắt ta.
Lời tạm biệt của Hàn Thủy còn ngắn gọn hơn cả tiền bối.
Hắn nói, trả lại chủy thủ cho ngươi.
Thanh chủy thủ đen nhánh kia, ra tay nhất định thấy máu, là do ta tích cóp tiền bạc nhờ bằng hữu của tiền bối rèn giùm, Hàn Thủy dùng rất thuận tay, lúc đó hắn lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Kiếm tốt."
Ta nhìn tên thái giám đang lau mồ hôi liên tục trước xe ngựa, nhàn nhạt cười.
Đúng vậy, là một thanh kiếm tốt.