• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Nhan cười trong nước mắt.

 

Nàng cảm thấy bản thân như rơi vào vòng luân hồi, đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn quay lại chỗ cũ. Nguyện vọng và yêu hận của con người vẫn như xưa, nguyện vọng không thành, yêu hận cũng vô vọng.

 

Cuối cùng nàng vẫn ra tay cứu hắn.

 

Có lẽ đây là cơ hội ông trời ban cho nàng, để đứa trẻ này chế./t thay cho Lý Trường An, xem như chuộc lỗi lầm cho cha nó.

 

Sau khi tỉnh lại, đứa trẻ ấy chỉ nói tên của mình, không muốn nhắc đến người nhà một lời nào.

 

Chu Nhan đoán hắn đã bỏ trốn. Nàng chưa từng nghe nói Lý Hòa có thiếp thất ở bên ngoài, có lẽ hắn ta cảm thấy dùng người có quan hệ huyết thống thì yên tâm hơn, nên đã bí mật bồi dưỡng con trai mình thành ẩn vệ bằng phương pháp khắc nghiệt nhất.

 

Ẩn vệ thường được huấn luyện ở nơi khác, có lẽ đứa trẻ này cũng không biết được thân thế thực sự của mình, càng không biết rằng cha mình chính là Nhiếp chính vương của Đại Hạ.

 

Chắc chắn Lý Hòa đã biết bản thân không còn khả năng có con, nếu không hắn ta đã không dùng hai liều Tình Ti Miên cuối cùng lên người đứa con trai được bồi dưỡng thành ẩn vệ này.

 

Chỉ là, làm sao hắn ta có thể ngờ được, tia hy vọng duy nhất này của hắn ta, lại bỏ trốn chứ?

 

Nghĩ vậy, bà ta suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

 

Thật thú vị! Đến một ngày kia, khi đứa nhỏ ấy phát hiện phụ thân ruột của mình lại chính là Nhiếp chính vương, thì sẽ làm thế nào đây?

 

Nếu hắn dám động đến Trường An, bà ta sẽ ra tay kết liễu hắn trước.

 

Đứa nhỏ đó tên là Hàn Thủy.

 

Chu Nhan dạy Lý Trường An luyện độc, còn truyền thụ cho Hàn Thủy lại là những kỹ thuật sát nhân hữu dụng nhất.

 

Bà ta nói, đó là những thứ Hàn Thủy phải học từ nhỏ, không thể quên đi căn bản.

 

Và đúng là hắn là một hạt giống tốt cho việc tập võ, học cực nhanh, cực giỏi.

 

Tình ti phát tác vốn không có thời điểm cố định, nhưng đa phần là vào lúc trăng tròn. Lần đầu tiên Hàn Thủy trúng độc, tình trạng nguy hiểm vô cùng, vậy mà hắn vẫn có thể nhịn xuống, đợi đến khi bà ta đuổi Lý Trường An đi rồi mới ngã quỵ xuống đất.

 

"Sư phụ, đừng nói cho nàng ấy."

 

^^

Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên hắn nói với bà ta lại là câu này.

 

Không phải là có thể giải độc hay không, cũng không phải cầu xin bà ta cứu mạng, mà là đừng nói cho Lý Trường An.

 

Lúc này Chu Nhan mới phát hiện, thiếu niên tuy trầm ổn nội liễm, nhưng chung quy vẫn không thể chiến thắng được tình nghĩa thanh mai trúc mã, bại trận dưới sự bầu bạn sớm hôm của tiểu công chúa.

 

Tâm tư một khi đã động lòng, liền như gió thổi cỏ lay, không thể cưỡng lại được.

 

Nếu chỉ là Hàn Thủy thì thôi, đằng này Trường An nha đầu kia, bà ta nhìn bằng con mắt lạnh nhìn cũng thấy có tình.

 

Chỉ là hai đứa nhỏ này thân thế đối nghịch, Trường An sớm muộn gì cũng phải hồi cung... Tương lai ra sao, thật khó mà đoán định.

 

Biết thế này, lúc trước bà ta đã không nên đồng ý cứu hắn    .

 

Thôi vậy, người có tình trên thế gian này phần lớn đều long đong lận đận, bà ta hà tất phải làm kẻ chia rẽ uyên ương?

 

Lý Trường An chỉ trở về cung vào dịp trừ tịch, mỗi lúc như vậy Chu Nhan đều có thể đứng từ xa nhìn thấy vô số thiên đăng được thả lên từ hoàng thành.

 

"Nguyện người ta yêu, trăm năm an bình."

 

Bản thân bà ta cứ ngỡ đã sớm quên lãng Lý Thời từ lâu, nhưng mỗi khi khắp trời tràn ngập thiên đăng, bà ta lại nhớ về dòng chữ hắn từng viết lên đèn năm xưa ở Lạc Thành.

 

Dù năm tháng có trôi qua thật lâu, có những thứ đã khắc sâu vào tim, chỉ cần một cơn gió thoảng qua, là có thể phủi đi lớp bụi phủ mờ, để lộ ra những đường nét vẫn còn rõ ràng nguyên vẹn.

 

Năm Lý Trường An mười ba tuổi, chuông chùa Thiên Âm điểm hai mươi bảy tiếng.

 

Chu Nhan dựa vào gốc cây trước sân, dõi mắt nhìn theo đoàn xe của nàng ấy khuất bóng về phía hoàng cung.

 

Còn Hàn Thủy đứng trên đỉnh núi suốt một đêm.

 

Bao năm qua, bà ta và hắn có tình nghĩa sư đồ, cũng từng chứng kiến dáng vẻ thiếu niên khí phách của hắn, nhưng hắn lại như thể chỉ sau một đêm đã trưởng thành, trong mắt ẩn chứa vẻ u ám sâu thẳm không thể nào hóa giải.

 

"Ta vẫn chưa đủ mạnh."

 

"Vậy thì sao?"

 

"Sư phụ, người từng nói sư môn có một cấm địa, ta muốn đến đó."

 

Khi Hàn Thủy thốt ra câu nói này, Chu Nhan biết mình đã đánh cược đúng rồi.

 

Lý Thời băng hà, không còn ai có thể che chở cho Trường An và ấu đế nữa. Không đủ mạnh mẽ, đến đó cũng chỉ là đi tìm chế./t.

 

Trước khi rời khỏi Đại Hạ, Chu Nhan đưa Hàn Thủy đến Dao Quang hồ, nơi mà Lý Hòa mỗi dịp Thất Tịch đều đến uống rượu vui chơi trên hồ.

 

Hàn Thủy nhìn người trên thuyền hoa, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, móng tay siết chặt đến bật máu.

 

"Sư phụ đưa ta đến đây làm gì?"

 

"Người trên thuyền hoa đó, chính là Nhiếp chính vương đương triều. Cũng là kẻ thù g.i.ế.c cha của Trường An."

 

Hàn Thủy im lặng một lúc lâu, xoay người nói: "Ý của sư phụ, ta hiểu rồi. Giữa ta và hắn cũng có thù g.i.ế.c mẹ chưa trả, chỉ là mong sư phụ hãy giữ bí mật về thân thế của ta."

 

Chu Nhan nhướng mày, rất nhiều chuyện giấu diếm chưa chắc đã tốt, nhưng đó là lựa chọn của chính hắn, bà ta sẽ không ngăn cản.

 

Biết được quyết định của Hàn Thủy, Chu Nhan đưa hắn về sư môn bái kiến sư phụ và sư huynh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK