- Còn đứng đó làm gì?
Như rớt từ chín tầng mây xuống, tui hoảng hồn chạy đi cất thước và về chỗ. Vũ Nhật hơi lườm tui, cậu ta hậm hực ném cây chổi xuống rồi mới về chỗ.
Sau khi các tổ trưởng nhận xét xong là đến phiên "tử thần" lật sổ đầu bài ra và "xử tử" từng đứa một. Lớp tui im phăng phắc, không gian chỉ còn lại tiếng sột soạt khi cô mở sổ ra. Xem xong, cô hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn lớp một lượt làm đứa nào đứa nấy lạnh hết cả sống lưng. Ánh mắt cô dừng lại ở chỗ của Trương Ly làm nhỏ giật nảy người, cô nói:
- Lớp trưởng đứng lên phổ biến một vài thông tin đi!
Cô vừa dứt lời, tụi nó liền khẽ thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ trong lòng tụi nó bây giờ còn vui hơn cả tết.
Trương Ly hít một hơi thật sâu rồi mới đứng lên:
- Nhân dịp Trung Thu sắp tới, trường có tổ chức đi picnic một tuần...
Nhỏ chưa kịp dứt lời thì tụi 10A3 đã ôm nhau reo hò vui sướng. Không cần biết đứa mình ôm là gay hay là les, ngay bây giờ, tụi nó chỉ muốn xõa hết mình, gạt phăng cái gọi là ranh giới giới tính.
Chà! Đi picnic những một tuần cơ đấy. Vui nhỉ? Cơ hội đây rồi. Tui dơ tay đứng dậy ý kiến:
- Cả lớp phải đi hết hả lớp trưởng?
Trương Ly nhướn mày khó hiểu, không chỉ Trương Ly mà cả lớp, cả cô Đỗ Uyên cũng vậy.
- Không đâu! Sao vậy?- Trương Ly lo lắng hỏi
- Vậy tớ có thể xin phép không đi được không?- tui đáp- Tại... tuần sau tớ có việc bận.
Trương Ly khó xử nhìn cô như hỏi ý kiến. Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu. Nhận được sự đồng ý từ cô, nhỏ nhìn tui, giọng đầy tiếc nuối:
- Ừ! Cậu có thể nghỉ!
- Cảm ơn!- tui cười và ngồi xuống
Trần Anh Nhi! Cứ sống thoải mái hết tuần này đi. Sự thật sắp được phơi bày rồi. Hãy đợi đấy!
- Tớ có ý kiến!- Ngọc Lệ ngồi cạnh tui dơ tay, nói.
Trương Ly khẽ gật đầu:
- Cậu nói đi!
- Tớ có thể đi xe riêng được không?- Ngọc Lệ đáp
Lớp tui như được dịp, tụi nó bàn tán xôn xao mà quên rằng, sấm sét trên đầu "tử thần" đang nổi ùng ùng. Mấy cái đứa to mồm trong lớp thì cố ý nói to. Thật là không biết thời thế mà.
- Ôi dào! Đi xe riêng cơ đấy!
- Kìa, người ta là tiểu thư mà!
- Haizzz... Mình nghèo mình đi xe bus thôi!
Bình thường hòa đồng là thế nhưng hôm nay có vẻ lên cơn dại hết rồi. Nếu là bình thường thì tụi nó sẽ lo lắng hỏi han nhưng đằng này... Do các bạn không hòa đồng với học sinh mới hay chúng nó ghét Ngọc Lệ.
Ngọc Lệ nhíu mày, quát:
- CÁC BẠN KHÔNG BIẾT GÌ THÌ ĐỪNG VỘI NÓI!
Nhỏ Yến Ngọc vốn đanh đá nhất lớp nhưng không có chảnh nhếch môi cười nửa miệng, giọng khinh khỉnh:
- Hừ! Bạn học Nguyễn Ngọc Lệ thân mến, bạn nghĩ bạn là ai mà dám quát nạt các thành viên lớp tôi vậy hả? Đừng tưởng tôi không biết gì về bạn. Tốt nhất bạn nên điều chỉnh lại bản thân mình đi!
Gì vậy nhỉ? Ngọc Lệ có bí mật gì đó dấu tui sao? Ngay cả một đứa bạn Ngọc Lệ mới quen hai ngày đã biết bí mật của nó ư? Phải chăng, chúng ta không còn là bạn thân?
Ngọc Lệ thoáng giật mình. Gì đây, có tật giật mình à? Ngọc Lệ định nói gì đó nhưng đã bị cô Uyên chặn họng:
- Các em tính làm loạn à?
Cả lớp tái mặt nhìn cô, không khí lại trở nên im ắng cho đến khi Trương Ly lên tiếng:
- Thôi được rồi! Cậu có thể đi xe riêng. Thời gian và địa điểm cụ thể nhà trường sẽ thông báo qua SMS. Nhớ kiểm tra điện thoại đấy.
- Ừ!- nói rồi, Ngọc Lệ ngồi xuống.
Tui đưa tay chọt vô vai Yến Ngọc, nhỏ ta cùng tổ với tui, ngồi bàn thứ tư, còn tui là ở bàn thứ năm. Yến Ngọc quay xuống hỏi:
- Gì?
- Cái vụ lúc nãy á! Cậu biết gì về Lệ!- tui thì thầm vô tai nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ trở nên biến sắc, lạnh lùng nói:
- Cậu nên cẩn thận với Ngọc Lệ đi!
Dứt lời, Yến Ngọc xoay người lên. Nhỏ nói vậy là ý gì? Tui và Ngọc Lệ vốn là bạn thân thì làm sao có chuyện nó hại tui. Vậy thì có lí do gì mà để cẩn thận. Chắc là Yến Ngọc đùa thôi. Nhưng thái độ của nó thì... Ừm! Thật là chẳng biết phải làm sao nữa.
Hải Nam quay sang nói chuyện với tui:
- Cậu nghỉ làm gì?
- Có việc!- tui thơ ơ đáp
Hải Nam hơi nhíu mày, nói:
- Tớ không đùa!
- Thì... tớ có việc thật mà!- tui hơi khó xử mà trả lời.
- Không thể nói cho tớ nghe ư?
Tui im lặng không đáp, mắt cứ trân trân nhìn Hải Nam. Cậu nói tiếp:
- Tớ là gì của cậu?
- Bạn trai!- tui ngây thơ đáp
- Ừ!- xong hắn quay người đi.
Thật là vớ vẩn hết sức mà. Tui không thèm nói gì nhiều mà quay sang định nói chuyện với Ngọc Lệ nhưng khi nhìn thấy nó đang chăm chú nhìn Khải Minh đang ngủ gục trên bàn nên tui thôi. Phải kiếm đứa khác "tám" mới được.
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến! Cuối tuần tui ở lại nhà một bữa, không đi chơi mà chăm chỉ cày nốt phim cho xong. Trong bữa cơm trưa với anh hai, tui có ngỏ ý và giải bày mọi sự việc tuần sau sẽ đi Khánh Hòa một chuyến. Ban đầu hai không cho nhưng tui viện cớ về thăm bama nuôi nên hai cũng hơi mủi lòng mà cho đi.
Sáng hôm sau, trong khi cả trường đang trên chiếc xe bus để đi picnic thì tui lại đang ở sân bay chuẩn bị đáp một chuyến về Khánh Hòa. Không biết mọi người đi picnic ở đâu nhỉ? Tuần này có lẽ tui sẽ phải giải quyết nhiều việc đây.
Ngồi trên máy bay một lúc thì cuối cùng tui cũng đã trở về nơi chứa chan bao nhiêu kỉ niệm vui buồn. Chính tại mảnh đất Khánh Hòa này, tui và cậu đã có duyên gặp nhau, có duyên yêu nhau nhưng đáng tiếc chúng ta có duyên không phận. Thứ gì là của mình thì trước sau gì cũng là của mình, nếu không phải của mình thì có giật thật nhiệt tình cũng không thuộc về mình.
Kéo va li rời khỏi sân bay, tui bắt taxi về nhà ba mẹ nuôi. Cũng đã gần một năm rồi mà cảnh vật thay đổi nhiều quá.
Với số tiền bỏ ra không hề nhỏ để thuê thám tử tư làm việc có năng suất nhất, cuối cùng tui cũng đã tra ra một vài địa chỉ thú vị mà mình sắp đến.
Chiếc taxi dừng lại trước cánh cổng đã gỉ sắt của một ngôi nhà nói to cũng không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, nói chung là bình thường. Sau khi trả tiền taxi cho bác tài xế, tui kéo va li đến gần cánh cổng và bấm chuông.
"Ting... Tong..."
- Ra ngay đây!- tiếng một người đàn bà vang lên từ bên trong ngôi nhà.
"Kéttt..."
Cánh cổng cuối cùng cũng đã mở ra, bà Tú sững người, nhìn cô con gái mà bà đã từng chắt chiu từng đồng bươn chải làm thêm để nuôi cô ăn học cho cùng bạn cùng bè đồng trang lứa. Gần một năm xa cách, cuối cùng bà đã gặp lại cô. Không kìm được xúc động, nước mắt bà ngân ngấn nơi khóe mi. Bà vẫn vậy, vẫn là một bà mẹ giản dị, vẫn trẻ trung ở cái độ tuổi bốn mươi này.
Tui buông chiếc va li ra, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Tui cũng không kìm được nước mắt mà đã khóc nức nở trong vòng tay âu yếm của bà. Tui vẫn có thể cảm nhận được bà đang đưa tay vuốt lấy mấy sợi tóc sau gáy tui, vẫn là hơi ấm đấy. Bà cất giọng, cái giọng mà đã lâu lắm rồi tui chưa được nghe:
- Băng Tâm! Con về rồi!
Sau đó hai mẹ con vô nhà, cứ tưởng bố sẽ lạnh nhạt nói: "Về rồi à?" hoặc mấy câu đại loại như thế nhưng không, ông vừa thấy tui liền ôm tui vào lòng. Thực ra ông là một người khá là nghiêm khắc, rất ít khi bộc lộ cảm xúc như thế này.
Bữa cơm hôm nay quả thực rất ngon, không cao lương mĩ vị, không hàng ngoại hay đồ siêu thị cao cấp, toàn bộ những món được bày trên bàn toàn là đồ chợ rẻ tiền nhưng những thứ rẻ tiền này lại chứa đựng tình yêu thương của người mẹ, không bất cứ thứ gì có thể quý giá bằng niềm hạnh phúc của tui bây giờ.
Thời gian hai ngày trôi qua nhanh chóng tựa như một giấc mơ. Để tránh việc đêm dài lắm mộng, hôm nay tui sẽ giải quyết một việc hệ trọng trước đã.
Giữa buổi sáng sớm, mặt trời vừa mới lên hết, tui chạy bộ qua ngôi trường cấp II thân quen. Dừng lại trước một ngôi nhà cạnh trường học, tui quyết định nhảy tường vô. Đây chính là nhà của tên đã chụp được bức ảnh không nên chụp vào cái ngày Khải Minh vì tui mà xảy ra tai nạn.
- Chị chắc đã đánh trúng vị trí rồi chứ?- tiếng một người con trai vang lên làm bước chân tui khựng lại trước cánh cửa chính của ngôi nhà.
- Chắc mà! Em nghĩ chị là ai chứ?- giọng một người con gái khác vang lên- Mà em đã lấy toàn bộ ảnh rồi chứ?
- Rồi mà!- người con trai đáp
Cái giọng quen thuộc có một không hai này là của anh Trần Gia Huy chứ đâu. Nhưng giờ này đáng lẽ ra hai phải cùng mọi người đi picnic chứ nhỉ, cớ sao lại ở đây?
Tiếng người con gái lại vang lên:
- Chị đã gọi người rồi! Lát họ sẽ đến đây thu dọn hiện trường nên em không cần phải lo đâu.
Trong nhà lại vang lên tiếng "Bốp... Bốp...". Tui hơi giật mình, đừng nói là hai đánh con gái nhà người ta nha. Giọng cô gái ấy lại tiếp tục vang lên:
- Thôi đủ rồi! Đừng đánh nữa! Dù sao người ta cũng mất trí nhớ rồi mà!
Trời ạ, lại hiểu lầm hai rồi. Ra là đánh cái thằng chủ nhà. Nhưng sau khi nghe cuộc hội thoại đó thì tui cũng ngấm ngầm hiểu ra một số chuyện. Thôi thì việc ở đây cứ để hai xử lí. Tui phải chuồn lẹ trước đã mắc công xíu người do chị kia phái đến bắt gặp tui thì chết dở.
Vì là giữa buổi sáng nên đường vắng tanh như chùa bà đanh. Trẻ em thì đi học, người lớn thì đi làm. Chỉ có tui là trốn sau một gốc cây lớn đối diện căn nhà đó để xem xét động tĩnh của mấy người kia mà thôi.
Một lúc sau, anh Gia Huy cùng cái chị xinh đẹp nào ấy bước ra khỏi nhà và lên chiếc xe ô tô đã đỗ sẵn trước cổng rồi vụt đi. Tiếp đó có một người mặc đồ đen lôi một cái bao tải to ném vào lề đường. Bên trong là gì thì tui cũng không rõ. Người áo đen đó rời đi được vài giây thì... "Đoàng". Tiếp đó là những âm thanh hỗn hợp khác. Căn nhà của tên "chụp được những thứ không nên chụp" chỉ trong vài giây đã bị thiêu rụi. Người ta phát hiện trong một chiếc bao tải bên đường có một cậu thanh niên bị mất trí. Thì ra đây chính là cách chị xinh đẹp dọn dẹp hiện trường. Không gây nguy hiểm đến ai. Mắt nhìn người của hai quả là danh bất hư truyền.