Tôi lim dim định ngủ tiếp thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Mẹ kiếp! Nhức hết cả đầu. Kệ đời nó, việc mày kêu là việc của mày, bà đi ngủ. Nhưng tiếng chuông cứ vang lên không ngừng. Phiền phức! Mệt mỏi cầm điện thoại lên, kéo màn hình và đưa lên tai. Tôi im lặng không nói gì.
Đầu dây bên kia một lúc sau mới lên tiếng, giọng khó chịu. Là con trai.
"- Bắt máy rồi thì làm ơn alô giùm cái, im im như vậy thì biết cái nồi gì?"
Tôi im lặng không đáp. Thằng cha này là ai vậy trời? Mới sáng sớm...
"- Này! Biết mấy giờ rồi không hả? Không đi học à? Bây giờ đang ở đâu đấy hả?" - người kia nói tiếp.
Hừ! Này cưng, không biết cưng là ai nhưng sáng sớm như thế này, cưng gọi phá hoại giấc ngủ của chị đã đành, còn dám giở giọng hỏi như cảnh sát tra hỏi tù nhân ấy. Cưng nghĩ cưng có quyền gì mà hỏi chị như vậy? Tôi cất tiếng:
- Đứa nào đấy?
Bên kia im lặng vài giây, qua chiếc điện thoại tôi có thể nghe người đó lẩm bẩm:
"- Ủa? Đúng là Dương Tuyết Linh mà. Mình đâu có gọi nhầm!"
- Này! Ai đấy? - tôi mất hết kiên nhẫn, bực mình hỏi lại.
"- Khải Thiên này! Chưa tỉnh ngủ hả?"
- Khải Thiên? Khải Thiên nào? À, nhớ rồi. Tôi đang ở nhà!
"- Này, giọng cậu sao vậy? Ốm à?"
- Không! Hình như... sốt rồi!
Khoan khoan, hình như sốt với ốm như nhau thì phải. Ơ, không đúng. Sốt nặng hơn ốm mà. Đúng không nhỉ? Thôi kệ đi.
"- Ăn hay uống thuốc gì chưa?"
Chu choa, Khải Thiên hôm nay cũng biết hỏi han người ta cơ đấy.
- Chưa!
"- Ừm!" - xong cậu ta cúp máy cái rụp luôn.
WTF??? Hỏi người ta cho cố vô rồi giờ... Thế là thế quái nào vậy?
Ném điện thoại sang một bên, tôi chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, dưới ánh nắng mặt trời lúc xế chiều, bóng một người con trai in dài dưới sân trường, lẻ loi một mình. Người con trai ấy có tấm lưng thật đẹp. Chiếc áo sơ mi trắng dưới những tia sáng ấm áp còn sót lại của mặt trời chiếu vào sớm đã nhuộm màu vàng nắng. Thật quyến rũ. Tấm lưng ấy cũng thật là quen thuộc.
Tôi mơ màng thức giấc, hai mắt nặng trĩu chẳng muốn mở. Hình như trên trán có thứ gì đó thì phải, thật mát lạnh a. Đầu tôi vẫn còn hơi nhức. Tôi rên rỉ kêu lên "ưm" một tiếng.
- Tỉnh rồi hả? - giọng một người con trai vang lên.
Thật quen thuộc. Ai vậy nhỉ?
- Ừm! - tôi không hé môi, bật âm ở cổ họng.
Một lúc sau, tôi lười nhác mở hai con mắt ra. Khung cảnh trước mắt mờ mờ ảo ảo tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Đùa tí thôi, hoa mắt chóng mặt thấy bà cố nội luôn chứ ở đấy mà bồng với chả lai. Sau khi cho mắt thích nghi với ánh sáng ban ngày xong, mắt tôi đã nhìn rõ hơn nhiều. Tôi đưa tay với lấy thứ mát lạnh trên trán xuống. À, thì ra là một chiếc khăn mát. Ngắm nghía một lúc, chiếc khăn một màu trắng tinh chẳng có gì đặc biệt, tôi liền ném nó sang một góc.
Khải Thiên tay cầm tô cháo khói bay nghi ngút, mùi hương thơm lừng, tiến lại gần tôi:
- Thấy sao rồi?
- Đỡ nhiều rồi. Nhưng mà đói quá! - tôi đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn tô cháo.
Hoàn toàn không-có-gì-đặc-biệt, cậu ta rõ ràng là ra tạp tiệm hóa mua đại gói cháo về pha đây mà. Thật là...
- Vậy ăn đi rồi uống thuốc! - Khải Thiên đưa tô cháo về phía tôi kèm lời dặn dò.
Không phải chứ? Tôi lẩm bẩm than vãn:
- Aizzz, đắng miệng quá!
Khải Thiên chau mày:
- Không biết chạy đi súc miệng vệ sinh cá nhân à?
Tôi lườm nguýt cậu ta một cái, tỏ vẻ không vui. Hừ, ai cần cậu nhắc chứ? Nhìn cái bản mặt kia coi, thật muốn đánh cậu ta một trận mà. Bực mình hà.
Tôi đứng dậy đi vô phòng vệ sinh. Một lúc sau quay lại chỗ cũ, tôi uể oải nhìn Khải Thiên:
- Tôi mệt! Tay chân bủn rủn không có sức nữa rồi.
- Ăn đi! - Khải Thiên múc một thìa cháo, thổi thổi vài cái cho bớt nóng rồi đưa lại gần miệng tôi - Mở miệng ra!
Tôi hơi ngại. Thật là cẩu huyết quá đi. Sao mấy cái tình tiết máu chó này cứ xuất hiện trong cuộc sống của tôi vậy hả trời? Chần chừ vài giây, tôi cũng há miệng ra để cậu ta đút cho ăn. Kệ vậy, ăn trước cái đã. Có thực mới vực được đạo mà.
- Rồi hôm sau nhớ chép bài cho tôi đấy! Vì chăm cho cậu mà tôi phải bỏ ba tiết lận đấy! - Khải Thiên đút nốt cho tôi thêm một thìa cháo cuối cùng, bình thản ra yêu cầu.
Tôi suýt sặc. Cậu ta đây là đang giao dịch sao? Chăm sóc tôi có một lúc mà cũng đòi trả ơn. Cho tôi xin đi, đừng để cái nhìn tốt đẹp tôi dành cho cậu chưa kịp nảy nở đã héo tàn như vậy chứ? Loại người như cậu, đáng lí là nên được liệt vào danh sách đỏ những động vật quý hiếm cần phải... tiêu diệt mới đúng. Là động vật! Động vật á! Cậu ta không còn là con người nữa rồi. Nhân tính? Nhân tính có quách đâu mà đòi làm người hả?
Tôi hít một hơi thật sâu, lên tiếng nói:
- Này! Đừng đùa! Không vui đâu.
Khải Thiên bật người dậy. Gì nữa vậy trời? Đừng hù dọa con dân chứ? Cậu ta đi rót lấy một ly nước rồi đưa cho tôi kèm mấy viên thuốc màu mè:
- Tôi không đùa! Uống thuốc đi này!
Eo ôi! Tôi xua xua tay:
- Thôi khỏi! Tôi không uống đâu! Đắng lắm!
- Uống! - Khải Thiên gằn giọng.
Quào, bị cool boy nhập rồi hả? Sao tự dưng lạnh lùng vậy? Cả một bầu trời swag kìa. Tôi là tôi thích cậu rồi nha. Ngầu đấy!
Thôi thì cứ coi như nể mặt cái dáng vẻ swag kia đi. Tôi cầm lấy ly nước và vài viên thuốc. Bỏ tất cả thuốc vào mồm và "ực" một cái luôn. Chứ uống từng viên một á? Thôi thôi cho em xin.
Tôi hơi buồn ngủ, ngáp dài một cái. Khóe miệng Khải Thiên giật giật vài cái. Ánh mắt kì dị nhìn tôi. Gì đây? Gì đây? Thèm đòn đúng không hả?
- Thôi, cậu nghỉ đi. Tôi đi về.
Khải Thiên định đứng dậy thì liền bị tôi kéo lấy vạt áo khoác. Tôi mặt dày cầu xin:
- Uầy, về sớm thế? Đừng đi mà, cậu mà về thì ai nấu cơm trưa cho tôi hả? Ai đút cho tôi ăn hả? Nể tình tôi đang bị ốm...
Chữ "cậu ở lại nhé" chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã bị Khải Thiên chặn họng bằng một câu hết sức phũ phàng a.
- Cậu vừa mới ăn bữa trưa đấy!
Tôi ngơ ngác hỏi lại:
- Ủa? Mấy giờ rồi?
- Gần hai giờ chiều rồi đấy.
Không phải chứ? Sao tôi có thể ngủ lâu như vậy được cơ chứ?
Không lâu sau đó vài hôm, tình hình sức khỏe của tôi có vẻ khả quan hơn. Đã có thể đi học lại rồi.
Hôm đó, trước khi cô ra khỏi lớp đã dặn dò mọi người:
- Bài làm lần này các em có thể tự chọn thành viên cho nhóm mình. Tuy nhiên, một nhóm không được quá bảy người và ít nhất là ba người. Tiết sau nộp bài thu hoạch cho cô đấy. Nghe chưa?
- Dạ!!! - Từ "dạ" được tụi nó kéo dài ra, kiểu như đáp lấy lệ ấy. Chưa ăn cơm hả mấy má?
Cô giáo mỉm cười lắc đầu ngán ngẩm.
Reeng... Reng... Ra chơi rồi.
- Ê, Tuyết Linh! - Ngọc Tố Thanh quay xuống.
Tôi đang chép bài liền ngẩng đầu lên:
- Hửm?
- Tớ với cậu một nhóm nhé?
Tôi chưa kịp trả lời thì Khải Thiên chen vô:
- Tuyết Linh! Tôi cũng muốn cùng nhóm với cậu!
- Vậy mới chỉ có ba người thôi à? - tôi ra vẻ tiếc nuối.
Gì chứ, càng đông càng vui mà.
- Ôi dào, tớ rủ Bảo Vy với Tuấn Kiệt rồi! - Tố Thanh hí hửng.
Gần đấy, Bảo Vy với Tuấn Kiệt đang chí chóe, nghe thấy có người "gọi hồn" mình liền chạy ào tới, đồng thanh:
- Gì mà Bảo Vy với Tuấn Kiệt đấy?
Nhận thấy điều kì quặc ấy, hai đứa nó trừng mắt nhìn nhau và... không nói gì. Tao quỳ.
- Thì việc lập nhóm làm bài thu hoạch sắp tới đấy! - Tố Thanh chớp chớp mắt.
Nhìn kìa, cái ánh mắt vô tội ấy. Thật là...
Bảo Vy bất mãn lên tiếng:
- Sao lại có cả Tuấn Kiệt nữa chứ hả?
- Đúng đấy! Sao tôi và Bảo Vy lại ở chung một nhóm được cơ chứ? - Tuấn Kiệt hùa theo.
Và kết thúc là màn đồng thanh hét vào mặt Tố Thanh:
- Không biết! Loại cậu ta đi!