Tuy chiều cao có hạn nhưng thủ đoạn của tui thì hơi bị vô biên đó nhá. Tui ngồi một mình bàn cuối cùng, gần sọt rác, cái nơi hội tụ đầy đủ các vị anh hùng hảo hán quậy phá, chuyên làm việc riêng trong giờ học. Ngồi bàn cuối, tui tha hồ cày anime, đọc truyện ngôn tình, truyện tranh hoặc là ăn quà vặt mà không lo bị thầy cô bắt. Lớp trưởng Trương Ly đứng dậy, hô to:
- CẢ LỚP NGHIÊM!
Chỉ một câu nói thôi đã làm bao nhiêu sư huynh tỉ muội lớp 10A3 giật mình, vội vàng ngoan ngoãn. Từ ngoài cửa, cô chủ nhiệm Đỗ Uyên bước vào. Cô đưa ánh mắt quét lớp một lượt làm đứa nào đứa đấy nổi hết cả da gà da vịt. Lớp cứ thế im phăng phắc, tim ai cũng đập thình thịnh, bầu không khí căng thẳng cho tới khi cô cho lớp ngồi xuống thì lớp mới dám thở phào nhẹ nhõm. Bà cô này không phải dạng vừa đâu, nếu thầy giám thị nghiêm khắc một thì bà Uyên này nghiêm khắc mười. Ở cái trường này, lớp 10A3 không sợ trời, không sợ đất chỉ sợ mỗi bà cô Uyên.
Cô bước từng bước đến bàn giáo viên, từng bước chân của cô gõ xuống nền nhà, cồm cộp, nghe thôi mà đã thấy lạnh sống lưng rồi. Cô ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân lại rồi đưa tay lên bàn gõ từng tiếng, cộc cộc... Hix, đáng sợ quá đi. Cô thôi gõ tay xuống bàn, khuôn mặt nghiêm nghị, cô nói:
- Ly!
Trương Ly giật bắn người, vội vàng đứng dậy:
- Thưa cô hôm nay lớp vắng không ạ!
Cô khẽ gật đầu rồi phe phẩy tay, ý là bảo ngồi xuống. Cô nói tiếp:
- Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới!- xong cô ngoái đầu ra cửa và nói- Em vào đi!
Cả lớp 10A3 không ai bảo ai, đồng loạt nhìn ra cửa. Khỏi nói cũng biết, tui chắc chắn người đó chính là Khải Minh rồi. Quả không sai, Khải Minh bước vào trong sự vui vẻ chào mừng của các bạn. Tuy nhiên, sau lưng cậu còn có một bạn nữ. Tui cứ tưởng hôm nay lớp 10A3 chỉ có một học sinh mới thôi, thật không ngờ...
Minh cùng bạn nữ đó bước lên bục giảng. Minh cười tươi và nói:
- Tớ là Trần Khải Minh! Hân hạnh được làm quen.
Bạn nữ kia cũng bắt đầu giới thiệu. Bạn ấy cười, nụ cười trong veo khiến cho khuôn mặt bạn ấy xinh hơn rất nhiều và nói:
- Tớ là Nguyễn Ngọc Lệ. Mong các bạn giúp đỡ.
Kết thúc câu nói của Ngọc Lệ là một tràng pháo tay. Lệ sở hữu khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, sống mũi thẳng, môi hồng chúm chím, khi cười để lộ hai má núm đồng tiền và một chiếc răng khểnh, làn da trắng mịn không tì vết, body quá chuẩn và đôi chân thon dài. Với ngoại hình như thế này, mấy thằng con trai lớp này nhìn mê mẫn là phải rồi.
Tui khẽ đưa ánh mắt nhìn ra ngoài, nhìn vào khoảng không vô định và suy nghĩ vẩn vơ về bộ phim anime đang xem dở dang.
- Băng Tâm! Lâu rồi không gặp! Tao ngồi đây được không?
Một giọng nói vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ. Khó hiểu nhìn cô bạn đó, tui hỏi:
- Lâu rồi không gặp?
Bạn ấy cười, nói:
- Đừng nói mày quên tao rồi nha! Tao, Ngọc Lệ này!
Ngọc Lệ? Ngọc Lệ nào ta? Tui đưa tay day day vùng thái dương, tui hỏi:
- Ngọc Lệ! Ngọc Lệ nào?
Nhỏ ta gõ nhẹ vào đầu tui rồi nhíu mày khó chịu:
- Ngọc Lệ là Ngọc Lệ! Là con Best Friend Forever của mày đây này!
Tui khẽ "A" lên một tiếng rồi cười tươi rói:
- À! Ngọc Lệ hả? Lâu rồi không gặp!
- Mày vẫn mắc bệnh "dễ mất trí" như xưa!- Lệ thở dài ngao ngán
Tui im lặng không nói gì, chỉ cười trừ mà thôi.
Nhỏ nói tiếp:
- Thế tao ngồi đây được không?
Tui định "ừ" thì bắt gặp bao nhiêu cánh tay của bọn con trai giơ lên chữ X. Haizzz.... Khó xử quá đi mất thôi. Tui lại thở dài rồi ra quyết định:
- Ừ!
Vừa dứt lời bao nhiêu ánh mắt hình "viên đạn" nhìn tui chằm chằm. Nhìn vào ánh mắt của tụi con trai cũng đủ biết bọn nó đang gào thét trong lòng, ví dụ như: "Sao mày lại cho Lệ ngồi?" hoặc "Ôi Lệ ơi! Băng Tâm mày chết với tao" hoặc cũng có thể là "Trần Băng Tâm! Sao mày dám cướp Lệ khỏi tay tao?". Thấy tụi nó như vậy, tui vừa khó xử, vừa buồn cười.
Và rồi khi cô vừa ra khỏi lớp thì "lịch sử" lại tái diễn. Cái lớp này bây giờ giống như cái chợ vậy. Tụi nó nói chuyện rôm rả, trèo bàn trèo ghế, an vặt, rút iphone ra selfie, lôi PSP ra chơi game, mang ipad ra xem anime, lôi truyện tranh ra đọc, vân vân và mây mây. Ôi thử nghĩ mà xem lúc cô Uyên trong lớp thì ngoan ngoãn im lặng, cô ra khỏi lớp một phát thì.... Chậc, chậc...
Ôi cái lớp 10A3, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Nhưng vì cái tính quậy phá này mà lớp tui luôn luôn có tiếng cười vui vẻ, nhìn lớp tui vậy có ai nghĩ rằng, thành tích của lớp này hơi bị cao đấy. Ôi! Yêu cái lớp 10A3 này quá!
Tiết đầu tiên... vì cô có việc bận nên lớp tui bây giờ được tự quản, vì vậy tụi nó tha hồ mà quẩy. Một lúc sau, ông thầy "đầu hói" xuất hiện trước cửa lớp tui, ông ta quát:
- Các em không để cho các lớp khác học à?
Hoàng Duy- lớp phó học tập lên tiếng:
- Bọn em đã làm gì hả thầy?
- Coi các anh chị đi! Các anh chị không thể trật tự được à?
Duy đánh trống lảng:
- Nghe nói hôm nay lớp 11B2 kiểm tra môn của thầy đúng không?
- Ừ! Liên quan gì đến anh!
- Lớp đó tài liệu hơi bị ghê đấy ạ! Thời gian thầy mắng lớp em cũng đủ cho lớp đó chép đáp án xong rồi đấy!
Ông thầy nghe thấy thế thì cũng nguôi cơn tức và bỏ đi! Ba giây sau...
- A! CÁI LỚP CHẾT TIỆT! DÁM QUA MẶT TÔI...
Lúc này ông ta mới biết bị lớp tui qua mặt. Khỏi nhìn mặt ổng, chỉ cần nghe cái giọng thôi cũng đủ biết ông ta đang tức tối như thế nào rồi! Và thế là lớp tớ có một trận cười hả hê.
Một lúc sau, lớp tui đang đùa vui vẻ thì nghe thấy tiếng bước chân cộp...cộp vang lên càng lúc càng to. Không ai bảo ai, tụi nó tự động chuyển sang chế độ "học sinh gương mẫu". Tiếng bước chân biến mất chứng tỏ tụi nó đang ngồi trước mặt "tử thần" Đỗ Uyên, cô cất giọng:
- Tiết này tiết gì?
Lớp trưởng Trương Ly đứng dậy, nói:
- Thưa cô! Hóa ạ!
- Lấy giấy ra kiểm tra 15 phút!- cô lạnh giọng nói.
Cả lớp đồng loạt lấy giấy kiểm tra ra chép đề. Cô Uyên là giáo viên dạy ba môn: Toán, Lý, Hóa. Tuy nhiên, cô chỉ dạy lớp tui mỗi Lý thôi. Thật may mắn. Cảm ơn trời phật.
Reeng...reeng...
Cuối cùng giờ ra chơi cũng đã đến. Cô Uyên bước ra khỏi lớp, Trương Ly lớp trưởng đứng trên bục giảng nói:
- Có đứa nào cần mua đồ không?
Cả lớp nhao nhao lên. Vội vã đưa tiền cho Ly rồi dặn dò đủ kiểu. Ly không cần giấy bút ghi chép gì đâu bởi nhỏ có một trí nhớ hơi bị ghê nha. Xong xuôi đâu đó, nhỏ rủ tui đi cùng. Trước khi đi, nhỏ la lớn:
- Bọn mày chuẩn bị tiền ship đi. Xíu tao lên, đứa nào có tiền ship mới được lấy đồ nghe chưa? Năm ngàn nhé!
Vừa dứt lời nhỏ Ly đã "bay mất xác", chưa kịp để mấy đứa khác ú ớ cái gì. Nhỏ này đúng là gian manh thật, lấy tiền ship "chém đứt cổ" người ta mà, từ lớp xuống canteen có một đoạn mà nhỏ cũng lấy ship, năm ngàn lận đó. Haizzz.... Mà không sao!!! Dù sao tui cũng có tiền thù lao đi xách đồ phụ mà. Nhưng chắc gì nhỏ lấy tiền của bọn nó, có thể là đùa.
- Mày ngồi đó chờ tao, xíu tao mua xong hai đứa mình xách lên lớp nhé!
Ly vừa nói vừa chỉ vào một cái bàn, dặn dò xong xuôi, Ly bắt đầu chiến dịch chen lấn, xô đẩy.
Tui ngồi vào cái bàn, đưa ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định mà suy nghĩ mông lung. Haizz... Chán quá đi mất. Chợt có ba đứa con gái tiến vào bàn tớ, nhìn bọn nó là biết kiếm tui chả có chuyện tốt lành gì rồi. Một trong ba lên tiếng:
- Theo tao!
Tui hất cằm lên hỏi:
- Chi?
- Có người muốn gặp mày!- đứa đó đáp.
Theo như suy luận vừa nãy thì ba đứa này kiếm tui chẳng phải chuyện tốt lành gì và có khi ba đứa này gọi tui vào một chỗ vắng vẻ nào đó rồi đập cho một trận cũng nên. Suy đi nghĩ lại, đi là chết, mà không đi lại chán. Thôi thì thà chọn... chết còn hơn chán. Biết đâu lại gặp chuyện hay ho thì sao. Giống như là đi phiêu lưu ấy! Nghĩ thôi đã thấy hay rồi! Vậy là sau khi nghĩ thông suốt, tui quyết định đi theo bọn nó và không quên lén lút bật máy ghi âm lên để xíu về cho lớp nghe.
Ba đứa nó đi trước, tui nhảy chân sáo theo sau. Tụi nó dẫn tui ra sau trường, ôi, nơi này quả là rất thích hợp để mà đập nhau à nha. Ở đây còn có một cái cây lớn. Chậc! Rất thích hợp để trói người lại rồi hành hạ thừa sống thiếu chết.
- Đến rồi sao?!
Một con nhỏ cất tiếng, trông nhỏ đó giống như chị đại vậy, theo sau còn có vài đứa con gái lẫn con trai cơ mà. Ơ mà hình như đây là con nhỏ hồi sáng gặp ở sân trường mà! Nhỏ ta tiến lại gần tui, ánh mắt đầy ác cảm, nhỏ khẽ thủ thỉ vào tai tui:
- Trần Anh Nhi, có phải vì hôm đó tao trói mà lỏng quá nên mày mới thoát khỏi vụ nổ đó đúng không? Nếu như đã thoát chết khỏi tay tao thì mày nên biến khỏi mắt tao mới đúng. Mày đang "cầu xin" tao GIẾT lại mày đấy à?
- Điên vì yêu!- tui buông ra ba chữ, giọng bất cần đời.
Nhỏ ta tái mặt lại, giọng đầy giận dữ:
- Mày đúng là Anh Nhi rồi! Vậy mà giả nai trước mặt toàn trường hả? Dám bảo mày không phải Anh Nhi hả? Giỏi lắm!
Tui bật cười thành tiếng làm ả ta giật mình, tui nói:
- Này! Mày có bị ngu không thế? Chưa đọc truyện ngôn tình bao giờ hả? Đa số hai đứa con gái ghét nhau tới mức muốn giết nhau thì lí do đơn giản chỉ vì chữ yêu mà thôi! Đa số truyện nào chả có tình huống đó!
Ả ta giận tái mặt, hùng hổ giơ tay lên cao và "Bốp". Ả nghiến răng:
- Mày nói ai bị ngu đó hả?
Tui tức giận, nhấn mạnh từng chữ:
- Bộ mày không hiểu tiếng người hả? Tao đang nói mày đấy! Mày là cái dell gì mà tao không dám chửi chứ?
Ả ta nhíu chặt mày, gân xanh nổi lên. Ả ta lại vung tay lên cao và "bốp". Ả ta lại dám đánh tui kìa, đau quá. Khốn khiếp, nếu cho tui chọn lại thì tui đã chọn chán rồi đấy. Ai mà biết bị đánh đau thế này. Suốt một năm qua, tui chưa từng bị đánh một lần nào nên đã quên cái cảm giác đau rồi. Tui tức giận, ấm ức, giơ tay lên cao và "chát". Đừng tưởng Trần Băng Tâm đây dễ bắt nạt nhé! Ả thét lên:
- TỤI BAY, ĐẬP NÓ CHO TAO!