- Không phải đâu! - tôi bĩu môi, phủ nhận - Là do Tố Thanh kéo tớ đến xem đấy!
Tố Thanh nhe răng cười xuề xòa, nói:
- Dù sao cũng đến xem rồi mà!
Tôi không nói gì thêm, quay đầu nhìn hướng khác.
Cứ sống như bây giờ có phải tốt không. Xung quanh có bạn bè, có ba mẹ nuôi. Vật chất không phải là dư thừa nhưng cũng đủ xài.
Nếu một ngày nào đó, tôi trở về với thân phận vốn có, liệu cuộc sống yên bình này có bị đảo lộn không? Lúc đó sẽ chẳng được học chung với những người bạn này nữa. Chán ghê!
Căn phòng khá tối tại các cửa hầu như đã bị đóng lại, ngay cả ánh nắng xuyên qua lớp cửa sổ kính cũng không có do mọi người đều đã kéo hết rèm lại.
Đột nhiên, tiếng nhạc vang lên, mười hai ánh đèn tròn chiếu xuống mười hai con người đang đứng trên sân khấu từ bao giờ.
Tôi quay qua Tố Thanh, khẽ cười, thì thầm:
- Không ngờ còn có cả Khải Thiên với Tuấn Kiệt đấy!
Tố Thanh nhìn tôi, cười đầy ẩn ý, gật gù đầu:
- Ừm, đúng là không ngờ thật.
- Tớ thấy Tuấn Kiệt đâu có thân thiết với bọn con gái tụi mình lắm đâu nhỉ? Cậu ta có thể thích ai chứ? - tôi nói tiếp - À, trừ Tú My với Bảo Vy ra! Tú My là em họ cậu ta nên chắc không phải rồi. Chỉ còn lại Bảo Vy. Bảo Vy...
Tố Thanh và tôi đồng loạt quay sang nhìn Bảo Vy, cười gian sảo.
Dường như cảm nhận có ai đó đang nhìn mình, Bảo Vy khẽ rùng mình, quay qua nhìn tụi tôi bằng ánh mắt khó hiểu, nói:
- Gì mà nhìn tớ ghê vậy?
Tôi và Tố Thanh cười xuề xòa, đồng thanh đáp lời:
- À, không có gì!
Bảo Vy chau mày rồi lại quay đi nhìn sân khấu.
Tôi tiếp tục thì thầm với Tố Thanh, giọng nói có vài phần giễu cợt:
- À, này Tố Thanh! Chắc đứa con gái nào xui xẻo lắm mới bị Khải Thiên nhắm trúng nhỉ?
Tố Thanh cười cười không nói gì rồi lại tiếp tục xem màn biểu diễn của mười hai nam sinh kia.
Cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng hát. Quả không hổ danh là em trai ca sĩ nổi tiếng W nha, hát rất hay, chắc là do gen cả.
Giọng Khải Thiên là giọng trầm duy nhất nên rất dễ nhận ra. Chưa bao giờ tôi nghĩ một người như Khải Thiên lại có giọng hát ấm áp đầy mê hoặc như vậy.
Mặc dù nội quy của nhà trường là áo trắng thường thắt khăn quàng nhưng hôm nay Khải Thiên lại dám diện áo sơ mi trắng lụa, còn bung cúc đầu nữa chứ.
Lấp ló có thể thấy xương quai xanh quyến rũ. Thật sự rất đẹp, rất bảnh trai nha...!
Lúc hát đến khúc cuối, mười hai nam sinh bước xuống sân khấu, tiến về phía khán đài, về phía một nửa mà họ yêu.
Tiếng nhạc vừa dứt cũng là lúc mười hai nam sinh đứng trước mười hai cô gái và bắt đầu nói ra hết cả lòng mình, những điều mà trước kia họ không dám thổ lộ.
Tuấn Kiệt đứng trước mặt Bảo Vy, nở một nụ cười hết sức dịu dàng, lấy ra một bông hồng.
Bảo Vy ban đầu rất ngạc nhiên, sau đó nét mặt liền trở nên không cảm xúc.
- Bảo Vy à! Tớ thật sự rất thích cậu! Vì thích cậu nên tớ mới thường xuyên trêu chọc cậu, chỉ mong cậu nhìn về phía tớ, chỉ mong cậu chỉ chú ý đến một mình tớ. Tớ biết, có đôi lúc những trò đùa của tớ vượt quá giới hạn, làm cậu buồn. Tớ rất muốn xin lỗi cậu. Cậu có thể mắng tớ, chửi tớ thậm chí là đánh tớ nhưng tớ không thể chịu đựng sự im lặng của cậu. Lúc đó, tim tớ đau lắm. Đặc biệt là vì chuyện của mấy hôm nay, cậu đang dần xa lánh tớ. Tớ sợ lắm! Ánh mắt cậu nhìn tớ chỉ có sát khí, cậu cũng chẳng còn cười đùa với tớ...
- Cắt!!! - Bảo Vy hô lên - Nói vào trọng điểm.
Ta... Ta rất muốn bóp chết ngươi đấy Bảo Vy! Sao ngươi có thể nói ra những lời nói phũ phàng đó vào giây phút gay cấn này chứ? Còn đâu phim ngôn tình ngoài đời thật được xem miễn phí nữa???
Tuấn Kiệt thoáng sửng sốt, sau đó liền nói:
- Tớ rất thích cậu! Tớ muốn cậu làm bạn gái của tớ, có được không?
- Cậu thích tôi thì đã làm sao chứ? - Bảo Vy bắt chéo chân, nhếch mép cười lạnh - Tôi đâu có thích cậu.
Ta giết ngươi có được không Bảo Vy??? Chẳng những phũ phàng, bây giờ lại lạnh lùng từ chối thẳng thừng.
Bản thân tôi cũng đã từng trải qua cái cảm giác bị người ta từ chối. Nhưng người từ chối tôi không nói những lời cay nghiệt như thế mà trái tim tôi đã cảm thấy như bị hàng ngàn con dao đâm vô. Đau đớn vô cùng...!
Nay Tuấn Kiệt bị như vậy, đừng nói là trái tim bị tổn thương nặng nề, mà ngay cả lòng tự trọng của một thằng con trai cũng đang bị chà đạp.
Tỏ tình chốn đông người là vậy, được ăn cả ngã về không.
- Thứ tình cảm "thích" cậu giành cho tôi thì làm sao sánh được với thứ tình cảm "yêu" tôi dành cho cậu chứ? - Bảo Vy nói tiếp.
Beep, lại là cậu chuyện phân biệt mức độ tình cảm giữa "yêu" và "thích" trong truyền thuyết.
Nét mặt đang bi thương của Tuấn Kiệt vì câu nói đó của Bảo Vy mà đột nhiên trở nên bất ngờ.
Tuấn Kiệt đưa tay kéo Bảo Vy đứng lên, hơi cúi đầu xuống, nhanh chóng ngậm lấy bờ môi hồng của Bảo Vy, cẩn thận hôn Bảo Vy như đang đối đãi với bảo bối. Trong ánh mắt vẫn có một chút lo lắng. Dường như là sợ Bảo Vy không thích hành động này mà giận dỗi, ghét bỏ. Thấy Bảo Vy không có ý định phản kháng, Tuấn Kiệt mới nhắm hờ mắt, tiếp tục làm đại sự.
Ai đó làm ơn hãy chọc mù mắt tao đi!!!
Sao đột nhiên cảm thấy mình già như thế này nhỉ? Mười sáu tuổi đầu rồi còn không bằng cái lũ con nít ranh 14 tuổi. Mười sáu tuổi, không một mối tình vắt vai, ngay cả nụ hôn đầu vẫn còn nguyên vẹn.
Nguyệt lão, chúng ta cần nói chuyện!
Tuy không giãy giụa nhưng Bảo Vy mắt vẫn còn mở to ngạc nhiên, vài giây sau liền khẽ nhắm mắt lại tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu.
Thanh thiên bạch nhật, giữa chốn đông người đấy hai anh chị! Đừng ở đấy mà đá cháo lưỡi nữa, FA bọn ta không muốn ăn thức ăn cho chó!!!
Một lúc sau, Tuấn Kiệt nuối tiếc buông cánh môi hoa anh đào của Bảo Vy ra. Bảo Vy thì mặt mày đỏ ửng, cúi đầu thẹn thùng.
Tuấn Kiệt ôn nhu nhìn Bảo Vy, ánh mắt chứa đựng sự chân thành, giọng hơi khàn nhưng vẫn rất dễ nghe, rất ngọt ngào:
- Anh yêu em!
Nhưng... sao đổi cách xưng hô lẹ vậy ba.
Bảo Vy hít một hơi thật sâu, có chút không tự nhiên đưa tay nhận lấy bông hồng, đáp:
- Em... cũng vậy!
Ha, vậy là happy ending rồi!
Thật chẳng thể ngờ nổi cặp đôi chó mèo này lại có ngày hôm nay.
Khải Thiên đứng trước mặt tôi và Tố Thanh, trên tay còn cầm một bông hồng - loài hoa mà tôi ghét nhất.
Tôi liếc mắt nhìn Tố Thanh đang ngồi bên cạnh. Người mà Khải Thiên sẽ chọn... là tôi hay Tố Thanh?
Khải Thiên quay qua nhìn tôi, ánh mắt ấy chứa đựng sự dịu dàng ngày thường không biểu hiện ra. Ánh mắt ấy làm tôi bối rối. Đến cuối cùng, người cậu ấy chọn lại là tôi?
Tại sao?
Khải Thiên liền mỉm cười, nói:
- Tuyết Linh à! Trái tim này của anh đã trót lỡ yêu em mất rồi! Không biết đâu, em phải chịu trách nhiệm đấy!
Thật ngọt ngào làm sao. Nếu là tôi của vài ngày trước chắc chắn sẽ bị màn thả thính này mà đổ đừ đừ, ngay lập tức đồng ý nhưng tôi của bây giờ thì...
Tôi trầm ngâm giây lát rồi đảo mắt qua Tố Thanh, nói:
- Cho tớ rút lại câu nói hồi nãy.
Khóe môi Tố Thanh giật giật.
- Tôi ghét hoa hồng. - tôi giật lấy bông hồng trên tay Khải Thiên, ném sang một bên.
Nét mặt Khải Thiên thoáng bất ngờ rồi liền trở về nét dịu dàng như ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu vẫn mỉm cười nhìn tôi, mong đợi câu trả lời.
Hmm, thông thường trong mấy bộ truyện ngôn tình thì câu sau đó sẽ là "Nhưng tôi thích cậu!" hoặc mấy câu đại loại thế! Nhưng tiếc quá, thực tế chút đi...!
Đối với tình cảm của cậu, tôi chỉ còn lựa chọn tuyệt tình mới mong cậu sớm từ bỏ.
- Tôi cũng không thích, không yêu cậu! - tôi nói tiếp - Vì thế, đừng yêu tôi nữa.
Sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.
Sắc mặt Khải Thiên tối sầm lại. Ánh mắt cậu ấy? Ánh mắt đó! Trông giống như vừa nhận được một bản án tử hình vậy.
Khải Thiên nói, giọng có chút khàn khàn:
- Ngay cả quyền yêu em mà anh cũng bị cấm sao?
- Đúng vậy! - tôi gật đầu, đáp chắc nịch.
- Tuyết Linh! - Tố Thanh nói - Sao cậu tuyệt tình vậy? Cần gì phải nói khó nghe thế?!
Vì sao ư? Bởi đó là điều mà tôi muốn!
Nếu tôi chấp nhận Khải Thiên mới chính là chà đạp lên lòng tự trọng của cậu ấy, chính là để cậu ấy trở thành vật thế thân cho anh trai cậu ấy - Khải Minh. Tôi không thể! Chừng nào tình cảm tôi giành cho Khải Minh vẫn còn, dù chỉ một chút thì tôi tuyệt đối sẽ không yêu thêm một ai khác.
Một trái tim không thể chứa hình bóng hai con người giống như một đất nước không thể có hai vua.
- Đã bao giờ... - Khải Thiên nói tiếp - Em yêu anh dù chỉ một chút chưa?
Đã bao giờ tôi yêu cậu dù chỉ một chút? Đúng, đã bao giờ chưa? Một chút thôi. Dù chỉ một chút... Trần Băng Tâm, mày đã từng yêu cậu ấy chưa? Chính mày cũng không biết ư? Mày cũng không thể hiểu nổi trái tim mày ư?
Tôi khẽ cắn nhẹ môi dưới, quyết định đáp tỉnh bơ:
- Chưa từng!
- Tại sao?
Ánh mắt cậu lạnh lẽo như người không hồn. Cậu đừng như thế. Cậu như thế khiến tôi thật sự rất khó xử. Tôi không muốn cậu bị tổn thương, tôi cũng không muốn cậu tiếp tục yêu tôi, tôi cũng không muốn để cậu bước vào trái tim tôi. Nhưng tôi lại không thể làm được hết những điều đó.
- Tôi thích người khác rồi! - tôi trả lời.
Đúng! Số phận của mày trước giờ chưa bao giờ thay đổi. Dù là quá khứ, hiện tại hay thậm chí là tương lai, số phận của mày vẫn mãi là đi tổn thương người khác.
Cho dù mày có chạy trốn thì vẫn vậy thôi. Mày trốn đi đâu thì người ở đó sẽ vì mày mà tổn thương. Vì thế, hãy đối mặt với nó đi, đừng trốn chạy nữa nếu không muốn càng nhiều người bị tổn thương.
Chính là không thể đi ngược lại dòng chảy số phận sao?
- Anh có gì không bằng người ta chứ? Em nói đi! - Khải Thiên mất bình tĩnh, hai tay giữ chặt lấy vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi mà hỏi - Sao em không thể yêu anh?
Tôi đưa mắt nhìn nơi khác, không dám nhìn thẳng như đang trốn chạy ánh mắt kia của Khải Thiên, khẽ cười lạnh:
- Người đó có được trái tim tôi. Còn cậu thì không!
Khải Thiên buông thõng hai tay, giọng vẫn còn khàn khàn:
- Đó.. là ai?
Tôi liếm môi, khẽ đảo mắt rồi nhướn mày hỏi lại:
- Cậu nghĩ cậu có tư cách để hỏi tôi câu đó sao?
Đúng, chuyện gì cũng phải có tư cách. Khải Thiên cậu dựa vào đâu chứ?
Khải Thiên sựng người lại, siết chặt tay như đang kìm nén thứ gì đó, đôi lông mày nhíu chặt lại. Đôi mắt cậu trở nên đỏ ngầu, còn một chút nước ở khóe mắt.
Cậu khóc ư? Cậu đang kìm nén những giọt nước mắt ư? Một người con trai mạnh mẽ như cậu cũng có những giây phút yếu lòng.
Tôi biết chứ, tôi biết cậu là thật lòng, tôi biết cậu chắc chắn sẽ bị tổn thương. Nhưng, cậu bị tổn thương đến mức này sao? Tôi... không muốn như vậy.
Tôi muốn đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt cậu nhưng khi tay sắp chạm vào được rồi thì lại bị một bàn tay khác hất ra.
Tôi khựng người lại.
Khải Thiên nhìn tôi, nhếch môi cười nhạt, ngữ khí có chút châm biếm:
- Thôi đi! Em đang tính thương hại anh đấy sao? Bỏ đi, đã làm phí thời gian vàng bạc của em rồi. Từ nay anh sẽ không làm phiền đến em nữa.
Nói rồi, Khả Thiên xoay người bỏ đi.
Chẳng biết trong bao lâu, căn phòng rộng lớn thoáng chốc chỉ còn lại một mình tôi.
Hận rồi. Hận rồi kìa. Khải Thiên hận tôi rồi kìa! Ai cho cậu tư cách để hận tôi hả? Không yêu được thì đạp đổ à?
Thế mới nói, ranh giới giữa yêu và hận cực kì mỏng manh. Mỏng manh như sợi tơ. Lúc yêu mãnh liệt như thế nào thì lúc hận sẽ càng sâu đậm như vậy, có khi là sâu đậm hơn gấp ngàn lần. Đúng là thương nhau lắm cắn nhau đau.
Ước gì tình yêu chỉ đơn giản giống như chính cái tên gọi của nó thì giờ đây đã chẳng ai phải đau lòng.
Tại sao khi nói ra những lời tuyệt tình đó, ngay cả tôi cũng cảm thấy khó chịu?
Bây giờ thì hay rồi, ngay cả làm bạn chúng ta cũng không thể. Đứa nào nói "Không yêu có thể làm bạn"? Ra đây tao vả cho tỉnh.
Hết Khải Minh rồi đến Khải Thiên, anh em Trần Khải các người buông tha cho tôi có được không? Thích bị ngược tâm lắm sao? Theo đuổi chủ nghĩa "Ngược, ngược nữa, ngược mãi" à?