Nokia 520 là loại điện thoại to khoảng ba đầu ngón tay, có thể mang theo bên người mọi lúc mọi nơi giống như bộ đàm.
Nó có tổng rộng 12 phím nếu như không tính các phím chức năng phụ.
Mười hai phím chính gồm phím: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, *, 0, #.
Hồi đó, lúc nhắn tin hầu như đều nhắn không dấu.
Các phím được sử dụng khi nhắn tin gồm phím: 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 0.
Mỗi phím thường chứa 3, 4 chữ. Ví dụ như phím 2 chứa chữ a, b, c theo thứ tự bảng chữ cái.
Tương tự, phím 3 chứa d, e, f; phím 4 chứa g, h, i; phím 5 chứa j, k, l; phím 6 chứa m, n, o; phím 7 chứa p, q, r, s; phím 8 chứa t, u, v; phím 9 chứa w, x, y, z. Ngoài ra, phím 0 có tác dụng giống như dấu cách.
Cách thức nhắn tin rất đơn giản. Nếu ta ấn phím 2 một lần thì nó sẽ ra chứ a, ấn hai lần liên tiếp phím 2 thì nó sẽ ra chữ b,... Tương tự với các phím còn lại.
Vậy thì, ở dãy số "8.666.444 8.44.444.222.44 222.2.88!", "8.666.444" có nghĩa là "t.o.i", "8.44.444.22.44" có nghĩa là "t.h.i.c.h", "222.22.88" có nghĩa là "c.a.u".
Tôi thích cậu!
Vậy thì, tôi đã hiểu tại sao lúc nãy khi hát bài đó, đáy mắt cậu lại không có chút gợn sóng nào rồi.
Là vì cậu không còn yêu tôi.
Chúng ta giống như hai đường thẳng chỉ giao nhau ở một điểm rồi càng ngày càng xa nhau.
Đau quá!
Tim tôi đau quá!
Ha, giờ thì tôi đã hiểu cái cảm giác của cậu lúc tôi từ chối cậu vào ngày Valentine ba năm trước rồi.
Quả báo. Đây đúng là quả báo cậu giành cho tôi có đúng không?
Tàn nhẫn thật.
Chua chát quá!
Tôi đã từng rất mong cậu hãy trở về bên tôi nhưng...
Cậu trở về rồi nhưng trái tim lại không còn giành cho tôi nữa.
Hết rồi!
Chúng ta đã thật sự đã kết thúc rồi.
Ào ào ào...
Những giọt nước mưa rơi xuống, thấm vào da thịt tôi.
Lạnh quá!
Tôi mặc cho những hạt mưa táp vào người, vẫn ngồi trên ghế đá, thẫn thờ nhìn vô bên trong cái cổng kia.
Không biết tôi đã ngồi đấy bao lâu nữa.
Thời gian trôi nhanh...
Chiếc xế hộp chở Khải Thiên lăn bánh đi.
Các fan nép vào vỉa hè, nhìn theo mà vẫn không ngừng reo hò.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh, vội rời khỏi ghế, chạy ra đường nhìn theo bóng dáng chiếc xế hộp.
Nước mắt? Lại rơi nữa sao?
Kể từ ngày cậu đi vào ba năm trước, tôi đã không còn rơi một giọt nước mắt nào.
Nước mắt, mưa khiến cho tôi không thể nhìn thấy rõ nữa rồi.
Mưa thật tốt.
Sẽ chẳng ai nhìn vô mà biết tôi đang khóc.
Lý do tôi sống là vì điều gì nhỉ?
Tại sao con người lại phải sống khi trước sau gì mà phải chết?
Sống không mục đích thì sống làm gì?
Không có cậu, tôi chẳng cần điều gì nữa.
Nếu tình cảm cậu cho tôi đã biến mất, thì tôi cũng sẽ biến mất cùng nó.
Toàn thân tôi run lên bần bật.
Vì lạnh, vì đang kìm nén tiếng khóc nấc.
Chân run run, tôi ngã quỳ xuống đất.
Hai đầu gối đau lắm nhưng tim tôi giờ con đau hơn gấp vạn lần.
Tay tôi chạm xuống lòng đường, đất cát bẩn thỉu dính đầy trên hai tay.
Cậu có thấy không Khải Thiên? Không đúng không.
Nếu cậu thấy dáng vẻ tôi bây giờ, chắc sẽ thỏa mãn lắm.
Ha ha, tôi phải cảm ơn cậu rồi.
Vì cậu đã cho tôi biết, thế nào là tuyệt vọng.
Thế nào mới thật sự là đau khổ vì tình.
Những lúc xem phim, cứ đến cái cảnh mà cảm động rơi nước mắt, tôi lại phá lên cười.
Vì tôi không hiểu.
Vì tôi không tin lúc thất tình, con người ta lại đau khổ đến mức đấy.
Vì tôi thích cười trên nỗi đau người khác.
- Chị...
Hơ, giọng nói này?
Tôi ngước đầu lên nhìn.
Mưa rơi ướt đẫm chiếc áo sơ mi làm nó dính chặt vô người cậu, để lộ cơ bụng rắn chắc sau lớp áo.
Mái tóc đen nhánh cũng vì mưa mà bết lại.
Nước mưa chảy dọc theo sống mũi cậu, rồi xuống đôi môi cậu.
Chàng trai 17 tuổi tôi yêu đang đứng trước mặt tôi.
Sao đột nhiên cậu lại quay lại vậy?
Biết trời đang mưa không, người cậu ướt nhẹp hết rồi kìa.
Cậu có lạnh lắm không hả?
Tôi muốn hỏi cậu nhiều điều lắm nhưng môi tôi đã cứng đờ vì lạnh rồi.
Khải Thiên quỳ nửa người xuống, đưa hai tay ra ôm tôi thật chặt.
Ước gì thời gian hãy ngừng trôi, hãy cho tôi ở yên trong lòng cậu mãi mãi như thế này.
Nép đầu vào lồng ngực cậu, tôi có thể nghe rõ tiếng tim cậu đập thình thịch.
- Xin lỗi chị! Xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa.
Lời hứa? Lời hứa gì?
Tôi không hiểu và tôi cũng không muốn hiểu.
Đưa tay lên ôm lấy cậu, tôi nhắm hờ mắt không muốn nói.
Bởi tôi chỉ muốn nghe giọng cậu thôi.
- Xin lỗi vì em trở về mà vẫn còn yêu chị!
Khải Thiên, cậu...
Cậu không cần phải xin lỗi tôi vì điều đó đâu, bởi tôi đây còn phải cảm ơn điều đó không hết nữa là.
Cảm ơn! Cảm ơn cậu vì vẫn còn yêu tôi.
- Chị biết suốt ba năm qua em đã nhớ chị như thế nào không? Vừa ngủ dậy em cũng nhớ chị, lúc ăn, lúc uống em cũng nhớ chị, lúc tập nhảy em cũng nhớ chị, lúc ghi hình em cũng nhớ chị,... Em nhớ chị nhiều lắm.
Tôi cũng vậy.
Tôi cũng nhớ cậu nhiều lắm.
Khải Thiên buông tôi ra, nhìn tôi, luống cuống:
- Chị, sao chị lại khóc vậy?
Tôi phì cười.
Khải Thiên cậu ngày càng khiến con người ta yêu chết mất.
Cậu ấy đưa tay lau lau nước mắt tôi.
- Chị đừng khóc! Em đau lắm!
Tôi đưa tay lên nắm chặt lấy tay cậu, nghiêng đầu hỏi:
- Tôi khóc vì cậu, cậu còn không vui?
- Chị...
Tôi mỉm cười.
- Tôi giải ra rồi! Dãy số đấy...
Khải Thiên im lặng như chờ tôi nói tiếp.
- Mật mã tình yêu! Tôi muốn nghe cậu nói!
Tôi muốn biết chắc chắn liệu tôi có thật sự giải ra hay không.
Tai Khải Thiên hơi ửng đỏ lên, cậu liếm môi một cái rồi nói:
- Em không muốn nói "Tôi thích cậu!" nữa!
- Tại sao?
Rõ ràng cậu nói cậu còn yêu tôi mà.
Vậy tại sao lại không thể nói chứ?
- Vì em chỉ muốn nói... Anh yêu em!
Aizzz, chết tiệt!
Khải Thiên, cậu làm tôi hú hồn hà.
Nhưng may quá, tôi giải đúng rồi.
Ha ha ha, ta là thiên tài.
Tôi quỳ thẳng lên nhưng vẫn không thể cao bằng cậu đang quỳ nửa người được.
Con mẹ nó chứ!
Đưa tay lên kéo đầu cậu xuống, tôi thủ thỉ vào tai:
- Tôi cũng yêu cậu!
Tai Khải Thiên đỏ ứng lên.
Chà, đây đúng là phản ứng mong đợi của tôi à nha.
- Nếu ngày đó cậu chờ tôi chỉ một lát nữa thôi, thì cậu đã được nghe câu này sớm hơn ba năm rồi.
- Không phải người em yêu là anh Khải Minh sao?
- Đồ ngốc, Khải Minh là quá khứ rồi, cậu mới là hiện tại.
Cậu là hiện tại, là tương lai của tôi.
Sau này dù có xảy ra chuyện gì, cậu tuyệt đối không được buông tay tôi thêm một lần nào nữa, tôi cũng sẽ giữ cậu thật chặt.
Trần Khải Thiên cậu là của tôi. Chỉ được phép là của một mình Trần Băng Tâm tôi thôi.
Tôi độc tài vậy đấy.
Tôi độc tài cũng chỉ vì cậu mà thôi.
- Này, đừng có vô lễ! Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy. Phải gọi chị!
- Trong tình yêu, con trai là anh, con gái phải là em.
Ha, đào đâu ra cái định luật đấy hả?
- Đúng vậy? Em phải gọi anh là anh! Gọi anh đi!
Ya, Trần Khải Thiên, cậu thật là to gan nha!
- Em không gọi là anh hôn em đấy?
- Khải Thiên, cậu... Sao cậu lại biến thái thế hả?
- Anh biến thái vì em, em còn không vui?
Sao có cảm giác câu này quen quen nhỉ?
- Ồ, vậy thì em phải thấy vinh hạnh rồi, đúng không anh?
Khải Thiên mỉm cười, đưa tay vuốt lấy mái tóc tôi rồi khẽ hôn lên trán.
- Ừm, như vậy mới ngoan chứ?
Ê ê, vuốt tóc? Ngoan? Cậu tưởng tôi là chó hả?
- Ôm tôi... À, ôm em! Em lạnh!
Khải Thiên chau mày.
- Sao lại dầm mưa lâu như vậy hả?
Còn không phải vì tám dóc dưới mưa cùng cậu sao?
Cậu không ôm? Tôi ôm là được chứ gì?
- Em dầm mưa chờ anh.
Em đã chờ anh suốt ba năm rồi, chờ thêm một lát cũng có sao đâu?
Là do em tự nguyện mà.
Chỉ cần được nhìn thấy anh, cho dù có phải chờ cả đời này, em cũng bằng lòng.
Anh biết truyện "Hòn vọng phu" chứ?
Vợ người ta chờ chồng đến hóa đá.
Em chờ anh mà bị lạnh một lát cũng đâu thấm chi!
Khải Thiên bế tôi lên.
Èo, cái kiểu bế công chúa bánh bèo ấy.
Tôi đưa tay ôm cổ cậu thật chặt.
Cơn mưa thật lạnh lùng nhưng cũng thật ngọt ngào.
Vì ở bên tôi có cậu, trái tim như có ngọn lửa bên trong.
Ấm áp một cách lạ lùng!
Tôi, 19 tuổi. Cậu, 17 tuổi.
Ngày hôm nay, chúng tôi chính thức bắt đầu bên nhau.
- Khải Thiên à, lỡ các fan của anh phản đối em và anh thì làm sao?
- Ba mẹ anh còn chưa nói, họ dám phản đối.
- Anh chịu được áp lực dư luận chứ?
- Chỉ cần bên anh có em, anh sẽ không sợ bất kì điều gì cả.
- Đừng buông tay em một lần nữa, anh nhé!
- Ừ, anh hứa.
- Bao giờ anh quay trở lại Hàn Quốc?
- Chắc hôm sau.
- Vậy còn em? Em không muốn chờ nữa đâu.
- Anh sẽ đưa em đi cùng.
- Em... không đi được.
- Vậy thì anh sẽ ở lại cùng em.
- Không được! Các fan đang chờ anh.
- Đối với anh, em quan trọng hơn.
- Hì hì, thôi. Vậy em sẽ đi cùng anh.
- Oh, vậy anh sẽ chuyển ra khỏi kí túc xá, đến sống với em.
- Đừng có biến thái vậy chứ?
- Anh biến thái với vợ anh thì có gì là sai?
- Ai là vợ anh hả?
- Em đấy! Trước sau gì em mà chả là vợ anh, mẹ con trai anh, con dâu mẹ anh, em dâu anh trai anh.
- Khải Thiên, anh phải biết! Anh chưa đủ tuổi kết hôn.
- Em chờ anh thêm một năm nữa không được sao?
- Được!
- Hay mình cưới rồi năm sau mới đi đăng kí kết hôn nhỉ?
- Anh là trẻ chưa vị thành niên đấy.
- Có sao đâu!
- Các fan của anh sẽ đau lòng lắm.
- Nhưng không cưới được em anh mới đau lòng. Em thà nhìn anh đau lòng còn hơn nhìn fan của anh đau lòng sao?
- Không có! Anh đau là em cũng đau lắm đấy.
- Vợ à, em thật dẻo miệng.
- Còn không phải vì anh sao? Sao? Anh không vui?
- Đâu có, anh vui lắm.
- À, đúng rồi! Tại sao lúc nãy khi hát bài "Tôi yêu cậu!", đáy mắt anh lại không có chút gợn sóng nào vậy?
- Em nhìn ra sao?
- Ừm!
- Không hổ danh là vợ anh!
- Này, nói cho em biết đi chứ?
- Em tự tìm hiểu đi!
- Anh yêu à...
- Tự tìm hiểu!
Hết.