Chương 13 Thỏa mãn
Sáng ngày 21 tháng 10, Lê Hiểu Hàm trở về trường học một chuyến, đem đơn xin học bổng cho Tạ Văn Đình, Tạ lão sư vốn có rất nhiều lời muốn nói với Lê Hiểu Hàm, nhưng cuối cùng vẫn nuốt vào trong bụng, nam thanh niên kiên cường như thế thật sự hiếm có khó tìm.
Lê Hiểu Hàm là học sinh bản địa, cũng không trọ ở trường, thường ngày thời gian ở trường cũng không nhiều, bạn bè ở đại học cũng chả có mấy, thật sự có chút thất bại, nhưng thế lại tránh đi được không ít phiền toái, không thân thiết với cậu thì căn bản chả có bao nhiêu đồng học gặp qua được người này.
Nộp đơn cho trường xong, Lê Hiểu Hàm tiếp tục học thêm một lớp buổi sáng, trước khi đi, lớp trưởng bỗng kêu cậu lại.
Khoa bọn họ học sinh nữ chiếm phần nhiều, mọi người nhất trí đẩy vị trí lớp trưởng cho nam sinh đảm nhiệm, năm nay tới lượt Lê Hiểu Hàm được đề cử, mặc dù cậu là nam sinh sở hữu vóc dáng thấp bé, thế nhưng khi nói chuyện lại đem cảm giác của người lãnh đạo, thế nên các bạn học cũng tương đối kính nể cậu.
Bước chân của Lê Hiểu Hàm dừng lại ở hành lang: "Lớp trưởng, có chuyện gì à?"
Lớp trưởng cười cười nói: "Là thế này, tớ nhìn trúng một chức vụ không tồi trong hội học sinh trường, đang muốn tớ đề cử bạn học đi làm phiên dịch, tớ muốn hỏi xem cậu có thời gian tham gia không, hậu đãi cung không tệ lắm đâu."
Lê Hiểu Hàm nói: "Có yêu cầu trình độ như thế nào không, đồng phiên dịch tôi không làm được." (Nghe tới đâu dịch tới đó)
Lớp trưởng giải thích "Không tới mức đó, nếu là yêu cầu đồng phiên dịch, sư tỷ của chúng ta đã sớm đi rồi, thời gian tổng cộng ba ngày, từ ngày 25 tháng 1 tới 27 tháng 1, dẫn người nước ngoài di chuyển trong thành phố ba ngày, tớ nhớ rõ tiếng Anh du lịch của cậu không tồi."
Lê Hiểu Hàm móc ra notebook, mặt trên nhớ kỹ ngày cậu phải giúp Đồng Khải Văn, ngày 21 cùng 22 đi công tác ở ngoài, ngày 23 quay về thành phố, ngày 25 tới 27 hoàn toàn không thành vấn đề.
"Tôi có thể đi được, phiền lớp trưởng cùng người phụ trách nói chuyện một chút, có cần làm phỏng vấn hay không? Và cụ thể sẽ có bao nhiêu người? Có một vài công ty yêu cầu phải làm phỏng vấn, có chỗ lại chỉ cần nhờ người quen giới thiệu, không cần phải phỏng vấn làm gì.
Lớp trưởng nói: "Ba đến năm người, trên cơ bản chỉ là dẫn bọn họ đi dạo, đi mua sắm thì trả giá giúp. Phỏng vấn không cần đâu, đối phương tin tưởng tớ, tớ cũng tin tưởng cậu."
Lê Hiểu Hàm cười một cái, gật đầu: "Cảm ơn lớp trưởng."
Lớp trưởng 1m6 vỗ bả vai Lê Hiểu Hàm: "Cứ định như vậy đi, hành trình cụ thể cùng cách thức liên hệ với bọn họ tớ sẽ gửi bưu kiện cho cậu sau, nhớ kiểm tra và nhận nha."
Lê Hiểu Hàm cũng vỗ vỗ bả vai lớp trưởng: "Được, vậy tôi đi trước, buổi chiều có có công việc."
Tạm biệt lớp trưởng, Lê Hiểu Hàm bước tiếp theo là ngồi xe điện ngầm tới bệnh viện của Đồng Khải Văn, từ ga tàu tới bệnh viện cách một khoảng, ở trong trung tâm thành phố, đi bộ qua đoạn đường phồn hoa này, cậu tìm tiệm ăn ở trên đường ăn xong bữa trưa, rồi sau đó trực tiếp đến bệnh viện.
Trước kia cùng Đồng Khải Văn nói rõ qua, Đồng Khải Văn cần phải ngủ trưa xong mới được.
Hai người cũng gặp nhau vài lần, đầu tiên là lúc Lý Tuế Vinh giới thiệu hai người nhận biết nhau, đó vì để có thể bắt chước được một cách chính xác nhất thói quen hằng ngày cùng hành vi của Đồng Khải Văn, cậu cũng đã tới bệnh viện này hai ba lần, có thể nói cũng như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Để tránh giao dịch giữa hai người bị phát hiện, Đồng Khải Văn cho người giám hộ khung giờ giả (??), hiện tại phòng bệnh cũng chỉ có hai người bọn họ.
Ở tại bệnh viện, Đồng Khải Văn sắc mặt hồng nhuận, áo bệnh nhân kẻ ô màu lam nhạt, trừ bỏ một chân bị bó bột, nơi nào cũng cùng hai chữ người bệnh một chút cũng không giống nhau.
Nhìn Lê Hiểu Hàm đang cố tình che giấu vẻ ngoài của mình, trong lòng Đồng Khải Văn bỗng cảm thấy vi diệu, cậu ta sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ gặp được người có tướng mạo y hệt mình tại một thành phố trong cùng một đất nước.
Cậu ta nói chuyện cùng bố mẹ còn nói đùa rằng có khi nào mình có anh em song sinh ở đâu không, bố mẹ cười nói, nếu có tuyệt đối cũng sẽ che chở cho người còn lại.
Xét về ngày tháng năm sinh, hoàn cảnh sinh ra, thực hiển nhiên, bọn họ không hề có quan hệ huyết thống, ai cũng có cha mẹ thân sinh, chẳng qua một người may mắn sinh ra trong gia đình hạnh phúc, một người lại rơi vào một cái gia đình thật phức tạp.
Khi biết được người nhìn trông giống mình lại không có được cha mẹ tốt, không được vào đại học tốt, còn phải vừa học vừa kiếm tiền để trang trải học phí cùng nuôi dưỡng em trai, Đồng Khải Văn cư nhiên có điểm vì mình sinh hoạt quá xa hoa lãng phí mà cảm thấy hổ thẹn.
Cậu ta phát hiện ra điểm đối lập, chính mình có vẻ như không được hiểu chuyện. Cho nên khi nhìn thấy Lê Hiểu Hàm khoác áo nâu xuất hiện, trong lòng cảm thấy biệt nữu, trở nên kiên nhẫn hơn ngoài ý muốn.
Lê Hiểu Hàm tự rót nước cho mình, đồng thời rót cho Đồng Khải Văn li nước tương tự: "Lúc muốn đi có thể nhờ tôi." Uống nước nhiều chắc sẽ muốn đi WC.
Đồng Khải Văn đối với việc cậu thẳng thắng như vậy có chút ngơ: "...... Tôi có thể tự đi WC được."
Lê Hiểu Hàm nhướng mày: "Tôi còn tưởng anh phải đi bô đấy."
Đồng Khải Văn không hy vọng đem đề tài đặt ở trên người mình, hay thảo luận việc mình đi tiểu thế nào một chút nào cả: "Vinh ca cũng thật là, mấy cái này nói chuyện điện thoại cũng được rồi, đâu cần phải đi lại phiền hà như thế"
Lê Hiểu Hàm nói: "Không có gì, tôi tính vào tiền lương mà."
Đồng Khải Văn nói: "Tôi sẽ nói hết cho cậu một lần, đạo diễn của 《 phong tới 》là Điền Thanh, tôi cùng những người khác đều kêu ông ta là Điền đạo, tôi với hắn ta quan hệ giống nhau, bình thường sẽ hay đem mấy chuyện không ảnh hưởng đến chuyện chung ra nói đùa với nhau, trong lúc đóng phim, ông ấy sẽ giảng diễn cho tôi, tính tình ông ấy quả thực không tồi, tương đối có kiên nhẫn, phóng viên có lẽ sẽ hỏi cậu cảnh diễn khiến cậu ấn tượng sâu nhất là cài gì, cậu có thể trả lời là cảnh mang theo nữ chủ bỏ trốn.. Nam chính là Tôn Tử Lâm, anh ta cùng tôi quan hệ giống nhau, phỏng chừng là do nữ chính luôn dẫn dắt để câu hỏi hướng về tôi, khi phóng viên hỏi tôi cùng người đó có quan hệ gì cậu có thể trả lời bọn họ giống như vậy.. Nữ chính là Lâm Yến Yến, mang hình tượng tuổi trẻ thanh thuần lại khí chất, bất quá cô ta bối cảnh tương đối phức tạp, ở cuộc họp cứ tiếp xúc càng ít càng tốt, có thể cách xa liền cứ cách xa một chút..."
Lê Hiểu Hàm đối với giới nghệ sĩ không có bao nhiêu quen thuộc, vừa nghe lời của Đồng Khải Văn vừa ghi vào notebook.
Bất kể là làm chuyện gì, Lê Hiểu Hàm đều phi thường nghiêm túc, chữ viết cậu vừa tinh tế hữu lực lại vừa đẹp.
Trong lúc Lê Hiểu Hàm đi toilet, Đồng Khải Văn nhìn lướt qua notebook của cậu, bên trong có thật nhiều nội dung, cũng thực lộn xộn, chính là tạp nham, người khác không thể nhìn ra cậu viết cái này cái kia mỗi thứ một chút, nhưng phải nói chữ viết của cậu thật đẹp. Đồng Khải Văn lúc nhỏ cũng bị cho đi rèn chữ, do bố mẹ buộc mới luyện ra được chữ viết so với chữ bút máy cũng không đến nỗi nào, nhưng để đem so với chữ của Lê Hiểu Hàm thì đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Lê Hiểu Hàm rửa tay xong ra liền phát hiện Đồng Khải Văn đang lật xem notebook của mình: "Anh đang xem cái gì vậy?"
Đồng Khải Văn đem notebook đưa trả cho cậu: "Chữ của cậu thật sự không tồi, đẹp hơn so với tôi luôn. Từ chữ viết có thể thấy, cậu học đại học ngành thương vụ tiếng Anh nhỉ?"
Lê Hiểu Hàm tuy có điểm không vui, nhưng là cũng không có phát giận: "Ân, đúng vậy."
Đồng Khải Văn sờ sờ cằm: "Chờ chân tôi đỡ một chút, tôi sẽ giúp cậu đi học, cậu vừa học vừa giúp tôi chạy show ắt hẳn rất mệt."
Lê Hiểu Hàm ngược lại cảm thấy không tồi, ngày thường có chỉ đạo viên chiếu cố, mặt khác các giảng viên đối với kiểu học sinh thường vắng tiết như cậu không phải là không nhớ nổi mặt, mà chính là phi thường bất mãn, học sinh cúp tiết như thế làm sao có thể theo được nhịp độ môn học chứ.
"Anh muốn đi cũng có thể, nhưng đến trường phải làm sao cho vẻ ngoài giống tôi lúc bình thường chút, nếu không bạn học tôi sẽ nhận ra, đa số nữ sinh đều xem phim thần tượng đấy."
"Tôi là đang muốn giúp cậu đấy, cái này không được." Nhưng tốt xấu không có cự tuyệt.
Lê Hiểu Hàm không khách khí mà phản kích, biểu tình nhàn nhạt, đẩy đẩy mắt kính nói: "Anh căn bản chỉ là muốn giết thời gian thôi."
Đồng Khải Văn bị nhìn trúng tim đen ánh mắt mơ hồ không chừng, nói: "Chỉ cần cậu mua giúp được cho tôi cái mắt kính xấu xí như của cậu, tôi đảm bảo sắm vai người giống cậu như đúc luôn, đừng quên tôi làm nghề gì chứ, là diễn viên đó!"
Ngành nghề khác nhau, Lê Hiểu Hàm thứ nhất không kích động, thứ hai không sùng bái, mà là hất cho người kia một chậy nước lạnh, cầm bút máy cùng notebook nói: "Tiếp tục nói về việc quay phim điện ảnh kia đi, một giờ nữa người giám hộ về rồi."
Đối mặt một Lê Hiểu Hàm lạnh lùng như vậy, Đồng Khải Văn vốn hoạt bát nhiệt tình cũng phải tịt ngòi: "Thôi được rồi."
Đồng Khải Văn trong đáy mắt thâm sâu như giếng cổ không chút gợn sóng của Lê Hiểu Hàm kể hết sự tình đóng phim một cách rõ ràng, thẳng đi khi muốn khô cả nước miếng mới dừng lại, thời gian vừa đủ một tiếng.
Lê Hiểu Hàm ra cửa sẽ đem theo một cái cặp sách, thu dọn bút cùng vở, chào tạm biệt Đồng Khải Văn rồi rời bệnh viện.
Đường về nhà phải ngồi tàu điện ngầm rồi lại lên xe buýt, sinh hoạt như thế đã thành thói quen của Lê Hiểu Hàm, thế nên cậu cũng không vội vã làm gì. Về đến nhà vừa lúc gần 5 giờ 30 phút, Lưu Vũ Côn đã đón Hiểu Bắc đón về nhà, đang ở phòng khách chờ phim hoạt hình được chiếu lúc 5 giờ 30.
Lê Hiểu Hàm đổi giày, cởi áo khoác rồi tiến lên ôm ôm Hiểu Bắc.
Buổi sáng hôm nay là Lưu Vũ Côn đưa Hiểu Bắc đi học, Hiểu Bắc lúc bị bế lên nhìn Lê Hiểu Hàm chớp chớp mắt, mặc dù Lê Hiểu Hàm vẫn ngồi ngay ghế sô pha, nhưng nhìn đến ánh mắt của Hiểu Bắc, Lê Hiểu Hàm đã thực thỏa mãn.
Lưu Vũ Côn đang bận rộn ở trong phòng bếp, nghe thấy âm thanh Lê Hiểu Hàm mở cửa liền thò đầu ra.
Anh ta giống như anh hàng xóm hiền hậu, nói với Lê Hiểu Hàm: "Đêm nay nếm thử tay nghề của tôi đi."
Lê Hiểu Hàm nói: "Được, vất vả cho anh rồi."
Lưu Vũ Côn quay về phòng bếp: "Đừng lão khách khí, đây là nhiệm vụ của tôi mà."
Treo áo khoác cùng ba lô trên giá treo, khó lắm mới không cần phải tự mình nấu cơm, Lê Hiểu Hàm liền đem ôm Hiểu Bắc đặt ở trên đùi, cùng nhau xem phim hoạt hình, cũng giới thiệu nhân vật trong phim cho Hiểu Bắc.
Trong lúc ăn cơm chiều, Lê Hiểu Hàm nhìn chằm chằm Hiểu Bắc ăn cơm, Hiểu Bắc không biết dùng đũa, ngày thường đều là dùng muỗng mà ăn, Lê Hiểu Hàm gắp đồ ăn cho nó, Hiểu Bắc tự lấy muỗng ăn.
Dùng bữa xong, Lưu Vũ Côn tắm rửa cho Hiểu Bắc, xong lại cùng cậu nhóc chơi đồ chơi, nói chuyện với nó.
Cho đến Hiểu Bắc bắt đầu mệt, Lê Hiểu Hàm mới đưa Hiểu Bắc đưa lên giường, kể chuyện cổ tích, sau đó không lâu Hiểu Bắc liền ngủ rồi.
Ngủ trước, tay nhỏ chạm chạm mu bàn tay Lê Hiểu Hàm nhưng chung quy không nắm lấy.
Lê Hiểu Hàm nhìn biến đổi của cậu nhóc, có điểm chua xót, lại có điểm kích động.
Chờ Hiểu Bắc ngủ say, cậu mới trở lại đại sảnh, Lưu Vũ Côn đã dọn dẹp chỗ này sạch sẽ.
Ngồi xuống nghỉ ngơi, Lưu Vũ Côn liền thuật lại những gì hôm nay giáo viên nói lại.
"Cô giáo của Hiểu Bắc nói ngày 15 tháng sau sẽ tổ chức hoạt động ngoại khóa, mục đích là hi vọng bọn nhỏ có thể giao lưu nhiều hơn với thế giới bên ngoài, giúp chúng mở rộng trái tim."
Lê Hiểu Hàm hình như ngày 15 tháng sau có việc, quay đầu lại cùng Lý Tuế Vinh thương lượng một chút, hoạt động liên quan đến Hiểu Bắc cậu nhất định phải đi cùng.
"Tôi biết rồi, sẽ cố gắng thu xếp thời gian, tới lúc đó anh cũng đi nhé?"
Lưu Vũ Côn cười cười, nói: "Tôi không thành vấn đề."
Hai người bàn bạc xong thì ai lại làm việc nấy, mùa đông sắp sang, thời tiết ngày càng lạnh, hai người cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Nghĩ đến Hiểu Bắc sẽ chủ động chạm tay mình, Lê Hiểu Hàm mang theo thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.
Mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt.
Danh Sách Chương: