• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Ngân nga

Edit: Bánh

So sánh với Lê Hiểu Hàm, Đồng Khải Văn bị Trì Việt Thần mang đi còn may mắn chán. 

Trì Việt Thần đi mua thuốc, còn bắt hắn thoa thuốc cho mình, trong lúc thoa, Đồng Khải Văn không nhịn nổi mà cười thành tiếng vài lần, khuôn mặt đẹp trai phong độ trước kia giờ lại biến thành một cái đầu heo, giống như đang xài win7 mà lại được nâng lên win10 vậy, khó thao tác.

Vất vả lắm mới bôi thuốc xong, Trì Việt Thần cũng không thả Đồng Khải Văn đi, mà là mãnh liệt yêu cầu muốn đưa hắn về trường học.

Đồng Khải Văn chỉ khóe mắt đang sưng phù của y: "Thầy xác định mình có thể nhìn đường?"

Trì Việt Thần mang khẩu trang lêm, trừng Đồng Khải Văn: "...... Em có thể nói giảm nói tránh được không."

Đồng Khải Văn nhún vai: "Em vốn là thẳng tính boy như vậy đó, nhà của thầy ở đâu, em đưa thầy về."  

Trì Việt Thần hỏi: "Em biết lái xe?"

Đồng Khải Văn gật đầu: "Tất nhiên rồi."

Trì Việt Thần ra khỏi ghế lái, đổi chỗ với Đồng Khải Văn.

"Sao lúc trước không nghe nói là em còn biết lái xe." Trì Việt Thần thắc mắc. 

"Thì thầy cũng có hỏi em đâu" Đồng Khải Văn đáp, mới vừa nói xong, hắn liền ý thức được hình như Lê Hiểu Hàm vẫn chưa có bằng lái, thầm nghĩ, tiêu rồi, lâu rồi không được sờ vào vô lăng, hắn có chút kích động. 

Lúc về nhất định phải đốc thúc Hiểu Hàm đi học bằng lái. 

Đồng Khải Văn giẫm chân ga một cái, chiếc xe như bay vọt vào đường cái, Trì Việt Thần còn chưa kịp nói gì đã phải chụp lấy tay vịn: "Lê Hiểu Hàm, em giảm tốc độ cho tôi!"

Đồng Khải Văn ho khan vài tiếng, nói: "Thầy, ngại quá, dọa thầy sợ rồi."

Đầu heo Trì Việt Thần sờ ngực, quở mắng: "Đang ở trên đường lớn mà em lại dám đi với tốc độ này là rất nguy hiểm, có biết không hả!" 

"Biết biết, thì giờ em đi chậm rồi nè, lâu rồi không lái nên em có hơi khẩn trương chút." Đồng Khải Văn nhận lỗi. 

Sau khi bình tĩnh trở lại rồi, Trì Việt Thần nhìn chằm chằm sườn mặt của Đồng Khải Văn, bỗng nhớ đến đi kara có một người bạn từng nói Lê Hiểu Hàm rất giống với Đồng Khải Văn?

Âm thầm quan sát người kia một hồi, Trì Việt Thần tự tưởng tượng ra mặt của Đồng Khải Văn đặt cùng với "Lê Hiểu Hàm" đang ở trước mắt mình: "......"

Đúng là rất giống, nếu như nói chính xác, bọn họ có 70% tương tự nhau. 

Chẳng lẽ buổi tối ngày đó y lên giường với Đồng Khải Văn là do chàng diễn viên kia trông giống học sinh của mình? 

Sao mình lại có thể có loại suy nghĩ đó với học sinh của mình chứ......

"Hiểu Hàm, cuối tuần sau là sinh nhật thầy, sẽ có tổ chức một buổi party, hôm đó em đưa em trai em đến chơi luôn nhé? Lúc đó cũng sẽ có bạn bè của thầy mang con mình đến chơi, sẽ không cần lo chuyện đứa nhỏ đến đó sẽ cô đơn."

"Thầy, tuần sau em còn có việc, không đi được." Đồng Khải Văn thiếu chút nhầm chân thắng với chân ga, xém tí nữa là dừng xe giữa đường, sao hắn có thể đến party sinh nhật của Trì Việt Thần được chứ, không phải là tự mình chuốc lấy phiền toái sao? 

"Em nhất định phải đến, hôm nay nếu em không xuất hiện kịp thời, có khi thầy không giữ nổi khuôn mặt này mất."  Trì Việt Thần rất dứt khoát.

"......" Đối mặt với người đàn ông từng trải qua một đêm mặn nồng này với mình, Đồng Khải Văn có chút không nói nên lời, có nên nói cho Trì Việt Thần biết thật ra hắn chỉ là đi ngang qua thôi không? 

"Sợ không hòa nhập được với bạn của thầy sao? Không cần phải quá lo đâu, bọn họ đều rất dễ gần, làm quen được với họ rồi, về sau cũng sẽ có lợi rất nhiều cho công việc của em, không cần phải tất bật chạy đi chạy lại như bây giờ, có công việc ổn định, chăm cho em của em sẽ càng dễ hơn không phải sao."  

Trì Việt Thần lại đi thuyết phục Đồng Khải Văn, xét thấy đây có thể có ích cho Lê Hiểu Hàm, Đồng Khải Văn miễn cưỡng tạm chấp nhận lời mời, nhưng vẫn nhấn mạnh là mình sẽ không nhất định sẽ đến, Trì Việt Thần cũng không nài nỉ nữa. 

Trì Việt Thần ở một mình tại một khu dân cư sầm uất, cách chỗ của Đồng Khải Văn không quá xa, đưa Trì Việt Thần trở về rồi, Đồng Khải Văn tỏ vẻ mình có thể tự về, còn chưa kịp đợi Trì Việt Thần lên tiếng muốn đưa hắn về đã vội chạy đi, Trì Việt Thần nhìn trái nhìn phải, không thấy ai, đành quay về, không dám đuổi theo "Lê Hiểu Hàm" ra ngoài.

Thật vất vả chạy thoát, Đồng Khải Văn lập tức trốn đi, gọi điện thoại bảo trợ lý đến đón mình về.

Đêm đó, Lê Hiểu Hàm cùng Đồng Khải Văn hội báo lại sự tình, phát hiện cả hai vẫn chưa bị bại lộ thân phận mới có thể ngủ yên.  

Từ giờ cho đến hai tuần sau, Lê Hiểu Hàm sẽ học nhạc trước, rồi sẽ dành thời gian một tuần để thu âm.

Lớp thanh nhạc được đặt ở công ty âm nhạc Cát Đường, Tiểu Phương sẽ làm trợ lý tạm thời cho Lê Hiểu Hàm.

Lê Hiểu Hàm là người học rất nhanh, lúc chỉ còn một ngày nữa là xong khóa học, Lưu Vũ Côn báo cho cậu biết, nhà anh xảy ra chuyện, phải lập tức lên máy bay về nhà trong đêm.

Chuyện chăm sóc Hiểu Bắc thường do Lưu Vũ Côn đảm nhận, giờ nhà anh có việc, Lê Hiểu Hàm bảo anh cứ an tâm đi về, mọi chuyện cứ để cho cậu lo, cậu sẽ chăm cho Hiểu Bắc. 

Lưu Vũ Côn đi rồi, Lê Hiểu Hàm bảo Đồng Khải Văn gọi điện cho giảng viên thanh nhạc, hỏi ngày mai có thể đưa thêm một đứa trẻ qua đó không, giáo viên nói không thành vấn đề, Tiểu Phương cũng sẽ có mặt, để Tiểu Phương chăm Hiểu Bắc cũng không thành vấn đề. 

Hơn nữa cậu đến đó cũng chỉ có học nhạc, chứ không làm gì khác. 

Hôm sau, Lê Hiểu Hàm thay quần áo cho Hiểu Bắc, cho em trai đội mũ beret, ra khỏi nhà.

Tiểu Phương đỗ xe trước cổng chờ bọn họ, lâu rồi mới gặp lại Hiểu Bắc, Tiểu Phương cảm thấy đứa nhỏ đã có sự thay đổi, ánh mắt đã linh động hơn rất nhiều.

"Hình như Hiểu Bắc cao lên." Tiểu Phương khen ngợi. 

"Trẻ con mà, phát triển rất nhanh." Lê Hiểu Hàm đáp, trong mắt đều tràn ngập sự quan tâm dành cho Hiểu Bắc.

"Nhất định khi Hiểu Bắc lớn lên sẽ thành một cậu chàng đẹp trai không thua kém gì cậu và Khải Văn."  

"Nhóc con khi lớn có khi còn hơn cả tôi." Lê Hiểu Hàm kéo mũ cho Hiểu Bắc, "Đúng không, Hiểu Bắc, lớn lên em sẽ đẹp trai hơn cả anh."

Hiểu Bắc tựa đầu vào vai cậu, không biết có đáp lại lời cậu hay không.

Đúng giờ, ba người xuất hiện tại phòng học. 

Cát Đường đã tìm được một vị giảng viên thanh nhạc khá có tên tuổi đến dạy Lê Hiểu Hàm, chỉ trong thời gian một tuần tất nhiên không có khả năng có thể bồi dưỡng cậu thành một ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể đảm bảo cậu có thể đọc hiểu được nhạc phổ cùng hát đúng nốt. Huống chi, Lê Hiểu Hàm rất thông minh, lại còn có thiên phú, giảng viên dạy cũng rất nhàn.  

Lúc trước học nội dung căn bản, về sau là tập hát mấy bài trong album. 

Hiểu Bắc lại đến một chỗ lạ nước lạ cái, vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng đứa nhỏ ngồi cùng với Tiểu Phương ngồi ở trên ghế nhìn Lê Hiểu Hàm, dần dần mà buông bỏ nội tâm đang khẩn trương.

Lúc Lê Hiểu Hàm khẽ ngân một đoạn, Hiểu Bắc liền nhìn cậu chằm chằm. 

Giảng viên thanh nhạc ngồi trước đàn dương cầm, âm thanh du dương vang lên, Lê Hiểu Hàm ngân theo nhịp, Hiểu Bắc ngồi trong lòng Tiểu Phương cũng khẽ ngân nga. 

Tiểu Phương mở to mắt, nhưng không vội kêu Lê Hiểu Hàm, mà dùng một tay móc di động ra ghi âm lại Hiểu Bắc đang ê a theo nhạc, vô cùng kích động, tay còn run rẩy. 

Lúc Lê Hiểu Hàm thử nhạc xong, Tiểu Phương vẫy tay chờ cậu, bộ dáng rất sốt ruột. 

Thật ra lúc nãy không chỉ có mỗi Tiểu Phương, Lê Hiểu Hàm cùng giảng viên đều nghe thấy tiếng Hiểu Bắc, Lê Hiểu Hàm lại càng kích động hơn ai hết, cũng không quan tâm liệu hành động của mình có được tính là vô lễ đối với giảng viên hay không, chạy qua ôm Hiểu Bắc

Nhưng Hiểu Bắc cũng chỉ là chớp chớp mắt, không cảm thấy việc mình vừa làm có gì bất thường cả. 

"Hiểu Bắc, em thích ca hát sao?"

"Hiểu Bắc, đúng là em thích hát rồi."

"Hiểu Bắc, em muốn ca hát đúng không?"

Lê Hiểu Hàm kích động tới nỗi mất tự chủ, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đó. 

Giảng viên thanh nhạc ngồi tại chỗ có chút ngây người, một đứa nhỏ ngân nga theo nhạc có gì to tát lắm sao? 

Mà ở lúc này, một người đàn ông mà Lê Hiểu Hàm cũng biết mặt đang đứng ở ngoài cửa, y là người đã cật lực mời  "Đồng Khải Văn" ra album - Vũ Cảnh Thước.

Vừa rồi y chỉ là ghé qua xem "Đồng Khải Văn" học tập thế nào, ai ngờ lại phát hiện một chuyện ngoài ý muốn, giọng hát của tiểu bảo bối kia vô cùng có thiên phú, đoạn mà "Đồng Khải Văn" hát nếu đổi cho nhóc con hát lại sẽ càng kiến người nghe phải thảng thốt hơn, hơn nữa nội dung của ca khúc kia chính là một câu chuyện một đứa nhỏ vượt qua căn bệnh tự kỉ trở thành một người bình thường, không phải về tình yêu hay tình bạn, mà là tình thân. 

Thế nhưng, tại sao "Đồng Khải Văn" lại vì thế mà thấy kích động?

Chờ bọn họ bình tĩnh lại rồi, Vũ Cảnh Thước mới chỉnh lại khăng quàng cổ, bước vào: "Hi, Khải Văn." 

Lê Hiểu Hàm đã quen được mọi người gọi bằng tên tiếng Anh, vừa mới áp xuống tâm tình đang kích động, quay đầu liền nhìn thấy Vũ Cảnh Thước. 

"Vũ tổng, xin chào." Lê Hiểu Hàm lễ phép chào hỏi, Hiểu Bắc còn bị cậu ôm trong ngực.

"Tôi ghé qua đây xem thử, lại phát được một hạt giống nhỏ rất có triển vọng, là em của em hả?" Vũ Cảnh Thước nhìn em trai bảo bối của cậu, diện mạo rất sáng, khi lớn lên nhất định sẽ là một cậu nhóc đẹp trai.  

"Đúng vậy, nhân dịp cuối tuần nên dẫn đứa nhỏ đi chơi." Lê Hiểu Hàm nói.

"Hình như cậu nhóc đang ngượng ngùng nhỉ, tôi vừa nghe nó cất giọng, rất cảm xúc, tôi có thể mời nó góp giọng vào album lần này của em không?" 

"Vũ tổng, chắc không được, em trai tôi có chút đặc biệt." Lê Hiểu Hàm từ chối. 

"Ừm, tôi có thể cho đứa nhỏ bè, lúc làm hậu kì sẽ đưa vào, có thể chứ?" Y cảm thấy Hiểu Bắc vô cùng thẹn thùng, không dám nhìn mình, nhưng cũng không chỉ có mỗi y, đối với ai đứa nhỏ cũng như thế. 

"...... Để tôi suy nghĩ thêm được không? Hôm nay chỉ là ngẫu nhiên thôi." Lê Hiểu Hàm nói.

"Được chứ, trưa nay cùng đi ăn đi, tuần sau em phải ghi âm cho album rồi." Vũ Cảnh Thước mời.

"Phải do tôi mời Vũ tổng mới phải phép chứ, Vũ tổng có đề cử một nhà hàng nào không?" Lê Hiểu Hàm cười.

"Tôi đi đâu cũng được."

Cuối cùng Vũ Cảnh Thước vẫn đề cử một nhà hàng có menu tương đối thanh đạm, Tiểu Phương cùng giảng viên đều đi theo.  

Có người xa lạ, trên đường Hiểu Bắc đều không nói lời nào, chỉ ôm cổ Lê Hiểu Hàm, cọ cọ.

Trong lúc ăn cơm, Vũ Cảnh Thước mới biết được tình huống của Hiểu Bắc, rồi lại nói về lịch sử của ca khúc đó, không thể không thấy đây quả thật là một sự trùng hợp, Vũ Cảnh Thước càng hy vọng Hiểu Bắc có thể mở miệng thêm một lần nữa, kiến nghị Lê Hiểu Hàm tiếp tục đưa em trai đến công ty vào tuần sau. 

Y rất chờ mong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK